Người già buồn chuyện nước non
Trẻ nghe tâm sự, héo hon muộn phiền
Bao người khoe sắc đảo điên
Mượn danh "tỵ nạn", "búa liềm" nặng đeo
Cờ Vàng Chính Nghĩa không treo
"Tỵ nạn Kinh tế"... ăn theo đủ phần
Chỗ nào họ cũng chen chân
Mặt mo, chia rẽ xa gần, nhơn nhơn
Đường chiến đấu, đường cô đơn
Gươm trẻ chưa bén biết hờn ai đây?
Thưa Bác, xin giữ cho đầy
Trái tim dâng nước, chờ ngày bình minh
Sống sao lòng chẳng tự khinh
Là câu tâm niệm kệ kinh nào bằng
Cám ơn Tre Già cậy măng
Đường gian-nan mấy thưa rằng VẪN ĐI!
Kính tặng g/đ bác Nguyễn Hữu Phú.
Friday, April 17, 2009
LỘNG GIÓ NHƯNG CỜ CHƯA ... BAY
Gió rất nhiều, vờn u ám ám
Lá vàng rơi với mây lam lam
Mùa hè, sao chỉ màu xam xám?
Với lá cờ phần phật... sắc cam!
Lòng tha thiết nên em vẫn ước
Màu cờ kia phải vàng vàng tươi
Bay hiên ngang, tựa như ngày trước
Từng đứng nghiêm, chào giữa sân trường.
Lá vàng rơi với mây lam lam
Mùa hè, sao chỉ màu xam xám?
Với lá cờ phần phật... sắc cam!
Lòng tha thiết nên em vẫn ước
Màu cờ kia phải vàng vàng tươi
Bay hiên ngang, tựa như ngày trước
Từng đứng nghiêm, chào giữa sân trường.
NHỚ GÌ?
Trăng đêm tròn tự trên cao
Ánh vàng rớt xuống bờ rào
Sao không có anh cùng ngắm?
Chỉ em một mình lao đao!
Trăng buông ánh sáng ngọt ngào
Nhớ người, ôi nhớ làm sao!
Ngọn gió lạc đường vào... mắt
Biến thành... trận mưa, ôi chao!
Sáng trăng sao mưa lạ tề?
Có phải em nhớ Người Về?
Bôn ba cho tròn bổn phận
Để con cháu mai không chê
Anh ơi trăng Rằm tháng Sáu
Hòa bình đã về hay chưa?
Hay vẫn tháng Tư, trăng máu
Đỏ cờ, bầm sắc lọc lừa?
Tặng những ngưòi đang góp sức cho Đại Cuộc.
Ánh vàng rớt xuống bờ rào
Sao không có anh cùng ngắm?
Chỉ em một mình lao đao!
Trăng buông ánh sáng ngọt ngào
Nhớ người, ôi nhớ làm sao!
Ngọn gió lạc đường vào... mắt
Biến thành... trận mưa, ôi chao!
Sáng trăng sao mưa lạ tề?
Có phải em nhớ Người Về?
Bôn ba cho tròn bổn phận
Để con cháu mai không chê
Anh ơi trăng Rằm tháng Sáu
Hòa bình đã về hay chưa?
Hay vẫn tháng Tư, trăng máu
Đỏ cờ, bầm sắc lọc lừa?
Tặng những ngưòi đang góp sức cho Đại Cuộc.
LỜI KHUYÊN
“Anh cho em được tự do
Làm thơ và đấu tranh cho… chính mình!”
“Cũng là hợp lý, thuận tình
Trước bao quốc-nhục, lặng thinh sao đành?”
Làm thơ và đấu tranh cho… chính mình!”
“Cũng là hợp lý, thuận tình
Trước bao quốc-nhục, lặng thinh sao đành?”
BÀI TOÁN THÁNG TƯ
Từ em biệt xứ lưu vong
Tháng Tư vẫn nhớ đủ vòng nghiệt oan
Gia vong, bao tiếng thở than
Quốc phá, chí sĩ vô vàn nỗi đau
Mỗi ngày họ tự nhắc nhau
Ôn trang sử cũ thuộc làu nét son
Người về dạ hết héo hon
Người đi nhớ đến mỏi mòn xác than
Đi, về; ai biết xa, gần?
Em xa, xa lắm mà dân thương hoài!
Anh ơi! Thấy trẻ mót khoai
Em nghe như chính mình đòi ấm no
Xích xiềng dân bị dày vò
Sao không đòi lại tự-do cho người?
Nguyễn Du làm thơ không cười
“Đoạn trường” đứt ruột một lời “Tân thanh”
Thơ em gói trọn lòng thành
Này câu lục bát gửi anh đọc cùng
Anh thương thì nhớ chia chung
Nỗi đau dân tộc. Não-nùng tháng Tư
Khó khăn, gian khổ chẳng từ
Mong sao Quê Mẹ được như Quê Người.
Tháng Tư vẫn nhớ đủ vòng nghiệt oan
Gia vong, bao tiếng thở than
Quốc phá, chí sĩ vô vàn nỗi đau
Mỗi ngày họ tự nhắc nhau
Ôn trang sử cũ thuộc làu nét son
Người về dạ hết héo hon
Người đi nhớ đến mỏi mòn xác than
Đi, về; ai biết xa, gần?
Em xa, xa lắm mà dân thương hoài!
Anh ơi! Thấy trẻ mót khoai
Em nghe như chính mình đòi ấm no
Xích xiềng dân bị dày vò
Sao không đòi lại tự-do cho người?
Nguyễn Du làm thơ không cười
“Đoạn trường” đứt ruột một lời “Tân thanh”
Thơ em gói trọn lòng thành
Này câu lục bát gửi anh đọc cùng
Anh thương thì nhớ chia chung
Nỗi đau dân tộc. Não-nùng tháng Tư
Khó khăn, gian khổ chẳng từ
Mong sao Quê Mẹ được như Quê Người.
Subscribe to:
Posts (Atom)