Wednesday, July 7, 2010

KHÔNG RIÊNG TÂY NGUYÊN


Phá ách xâm lăng: Lê Thái Tổ!
Dẹp thù hiển hách: Trần Nhân Tông!
Quang Trung đánh Mãn: tan hồn phách!
Phá Tống, bình Chiêm: Lý Nhân Tông!

Máu tô hùng sử còn không,
Mà quên công khó Cha Ông? Tà quyền?

Tây nguyên! Biến động Tây Nguyên!
Dân gào tiếng thét: Chủ Quyền Việt Nam!

Một “bầy” học dở, bở làm
Hoàng, Trường Sa mất chẳng thèm bận tâm
Đường Lào, Cam Bốt: mặt nam,
Phía tây: Tàu cũng tham lam “mua” rồi!
Bắc phương chỉ cần hở “Môi”*
“Răng” Bác, “răng” Đảng? Ôi thôi sá gì!
Nguy cơ mất nước chí nguy
Hồ Ba Giang, “Beauxite” đỏ: lợi chi quốc phòng?
Lâm Đồng cho đến Dak Nông,
Ngụy trang Hán giặc: ngoài, trong chững chàng
Bắc, Nam, Trung: đảng quy hàng,
Thành “Chiêu Thống Mới” rước sang kẻ thù*
Bao sư đoàn giặc lù lù
Nhà Tu * lên tiếng, Nhà Tù rung rinh
Lòng dân phẫn uất, bất bình
Hại dân, phản quốc, lộng hành Việt gian

Vùng lên trừng trị bạo tàn!
Thăng Long, Vạn Kiếp huy hoàng sử xưa!
Mê Linh cờ phất, trống khua
Diên Hồng “Quyết chiến!” Người xưa chẳng lầm!

Bạn ơi! Xưa bày, nay làm
Bình Than Hội Nghị đồng tâm hào hùng
Bạch Đằng Giang đã lẫy lừng
Ải Chi Lăng, giặc cũng từng thất kinh,
Sông Như Nguyệt với hùng binh,
Đống Đa khí phách quân hành! Khắc ghi!
Bến Chương Dương vẫn uy nghi!
Xin đừng nhu nhuợc! Cứu nguy sơn hà!

Ngoại xâm quyết chống! Không tha!
Thương ca cùng hát: Giữ Nhà Việt Nam!

*****

1-Vua Trần Nhân Tông là vị hoàng đế thứ ba của đời Trần, vừa có tài, đảm lược, vừa nhân đức; ngài đã từng trải qua hai lần đại chiến với quân Mông Cổ và đã cùng với Hưng ĐạoVương Trần Quốc Tuấn, chủ tọa cuộc hội nghị tối cao về quân sự tại Bình Than với các vương hầu, để quyết định cho sự sống còn của Việt-tộc thời ấy.
2-Vua Lê Thái Tổ là người lãnh đạo cuộc kháng chiến đánh đuổi quân Minh trong vòng 10 năm và thu hồi nền độc lâp vào năm 1428.
3-Đại đế Quang Trung chỉ trong vòng 7 ngày đã đánh tan gần 300 ngàn quân Mãn Thanh vào năm Ất Dậu 1789.
4-Vua Lý Nhân Tông được lịch sử ghi công đã 2 lần hiển hách: “PHÁ TỐNG, BÌNH CHIÊM”

*Bến Chương Dương, Hàm Tử Quan, Vạn Kiếp, Thăng Long , Vân Đồn, Thiên mạc là những địa danh đã có những trận thắng lớn đánh quân Mông Cổ.
*Ải Chi Lăng: nơi quân ta đã chém đầu hầu Nhân Bảo, tướng nhà Tống, dưới thời vua Lê Đại Hành và quân của Bình Định Vương Lê Lợi cũng đã chém đầu tên Liễu Thăng tại đây (trên ngọn đồi Mã Yên)
*Sông Như Nguyệt: nơi Lý Thường kiệt chỉ huy, đánh chận được bước tiến ồ ạt của quân Tống không cho tràn sang nước ta.
*Đống Đa và Ngọc Hồi là hai nơi quân ta đánh với giặc Mãn, đã khiến Tôn Sĩ Nghị phải bỏ cả ấn tín mà chạy thoát thân.
*Năm 1974: Tàu đã chiếm Hoàng Sa của Việt Nam
*Năm 1988: Tàu chiếm luôn Trường Sa.
*Bộ Chính Trị CSVN với dự án ngụy trang Khai Thác “Beauxite’ ở Tân Rai (Lâm Đồng) và Nhân Cơ (Dak Nông) đã rước bọn lãnh đạo Tàu vào Nhà VN.
*Những tù nhân chính trị và cũng là những vị chân tu đã khí khái chống lại CSVN từ bao năm qua như hòa thượng Thích Quảng Độ, linh mục Nguyễn văn Lý...v.v…
*Khầu hiệu VC: “Môi hở răng lạnh”

Nhac Dan Chu Ca, tho Y’ Nga


NẾU TIM NGỪNG ĐẬP

Em đem chữ nghĩa ngào đường
Nhắc người nỗi đắng quê hương
Ngọt chưa để em thêm mật?
Thêm nhiều cho người biết… thương!

Em đem bằng, trắc ướp thơm
Vận, vần em trộn với cơm
Mời người mỗi ngày một chén
Ăn nhớ những rạ cùng rơm.

Em gom tất cả rồi nè!
Người giữ giùm em kỹ nghe!
Mai em lỡ về chín suối
Một sông, một biển thơ... về.

Quên nữa! Em gửi… con tim
Một lần: Tự Do, đi tìm...
Mà xa Quê Nhà lâu quá
Tim về, quan tài chớ… niêm!!!

TỪ THIỆN “ĐỎ”

“Hồng y, giám mục”* xin tiền
“Ni cô, thượng tọa”* lạc quyên đem… về
Xây chùa ai ở? Khổ ghê!
Trùng tu, kiến thiết cho… “Bề Trên” ăn
“Bề Trên” bụng “đỏ”, tim “đen”
Ăn chơi trác táng, miệng khen “Việt kiều”

Nhà tù thượng tọa đăm chiêu
Bịt mồm linh mục, triệt tiêu thánh thần
Tự do? Tôn giáo khổ thân!
Cao Đài, Hòa Hảo… cũng trần ai đau,
Tin Lành thảm thiết kêu gào
Giáo dân, Phật tử…, “chiên” nào được yên?
Nhà thờ mới, để… làm duyên
Khảo tiền thế giới, bạo quyền ăn chơi.

KẺ MUA NGƯỜI BÁN

Con bé tuổi 15,
Hổ thẹn xin… bán… dâm.

“Áo gấm” về mua… gái,
Hống hách, tuổi 65.

Thế là họ “gặp” nhau,
Rủi thay: cùng máu đào,
Hỏi thăm, ra… dòng họ
Nước mắt ai tuôn trào???


Từ một chuyện có thật được nghe kể lại.

HẬU 1975

Tôi là người ra đi
Mang theo nỗi lụy bi
Lìa Mẹ, Cha, Tổ Quốc
Vẫn chưa làm được gì!

Lịch sử đã sang trang
Địa ngục hay thiên đàng?
Mở đầu bằng tang tóc
Triệu gia đình nát tan.

Trăm người bị hải tặc
Bán vào động Thái Lan,
Triệu người bị Việt Cộng
Bán cho người Đài Loan.

Muôn vạn sóng ngầm loang
Khăn đỏ bắt dân quàng,
Đất đai đem… bán nốt
Đảng nhởn nhơ thu vàng.

Khuất mắt ai không trông
Tôi chẳng bắt hình dong,
Không bạ đâu tâu đấy.
Mấy ai chẳng động lòng.

Nguời đi hoài chưa… tới
Đã tuyệt mạng nơi đâu?
Biển khổ còn nông sâu?
Ai cứu giùm cho với???

Bao triệu người lưu đày
Bao triệu người kém may
Ai ruột đau, lòng xót,
Từ cộng sản vào đây?

ĐỪNG NHAI LẠI NHỮNG GÌ VIỆT CỘNG THẢI RA

Con buôn mặc cả làm ăn:
“Chủ trương, đường lối…” Lăng xăng lối về
Cộng đồng khinh bỉ, chán chê
Kỹ sư, bác sĩ diễn hề, múa may:

Bà Rơm mát dây
Ông Rác mát… nhợ
Dây nhợ nặng nợ
Buộc thật là hay!

Lập trường chao đảo
Nghênh ngang nhởn nhơ
Bố lếu, bố láo
Khoe…công kẻ thù.

Nhờ vậy đảng sáng sủa
Tuần nào cũng… sủa suông
Dân trên đe, dưới búa
Một mình đảng… đóng tuồng!

Thức ăn thơm vào bụng
Khi… ra còn chửa thơm
Bụng Việt Cộng ác độc
Giết người không biết nhờm.

Xin đừng phong thánh thần
Bọn cưỡi đầu “nhân dân”
Mà tăng thêm uất hận
Của Bể Khổ Trầm Luân.

Nước trong, ngon vào miệng
Khi… ra còn chửa trong
Miệng Việt Cộng lắm chuyện
Chớ tin lời cuồng ngông!

Gửi MG, K.

Monday, July 5, 2010

HƯỚNG ĐẠO SINH NHÌN VỀ QUÊ HƯƠNG


Chị may áo mới mùa hè
Tặng em lụa mát từ quê hương mình
Tôi cầm bộ đồ lụa mịn màng chị Xuân vừa trao tặng mà nghe xót xa, ruột như quặn lại từng khúc trong nỗi đớn đau. Cơn giận kéo lên tận cổ, tôi để nguyên hộp quà ở bàn, bước ra vườn sau ngắm hoa cải bẹ xanh đang nở vàng rực cho hạ hỏa bớt.
Được bà chị từ VN đem sang tận Canada tặng áo mới mà sao em út nghe nóng bừng bừng tim phổi? Vì không phải là một bộ đồ bà ba hay bà chín mà là bà….Xẩm! Cái gì bây giờ trên thế giới cũng toàn là của Tàu, kể cả lụa của… VN, do người… VN làm ra, tại… VN cũng phải may theo kiểu… Tàu. Nhà tôi có cả hàng chục bộ đồ Tàu như thế, cũng từ… VN, do người… VN may, bán cho người… VN từ hải ngoại về, khuân ra tặng thuyền nhân tôi.
Cái áo không có tội tình gì, kiểu áo cũng không có tội tình gì, chỉ tội cho tôi thấy nước sắp mất vào tay bọn giặc Hán mà đau lòng.  Phải chi lụa ấy may áo bà ba hay áo dài VN thì hay biết mấy!
***---***
Mặt trời vẫn chưa đi ngủ, ngắm những hoa vàng chen kẻ huệ tím và cúc trắng còn rực rỡ lúc 10g đêm, tự nhiên tôi nghĩ đến những cố gắng đang ra sức phục hồi lại phong trào Hướng đạo VN tại quê nhà của các trưởng luôn ưu tư cho các thế hệ trẻ, đang bị dìm sâu xuống vực thẳm với trăm ngàn tệ nạn xã hội do chế độ độc tài đảng trị gây ra.
Hải ngoại và quốc nội, trong những cố gắng kéo gần 2 đầu nhịp nối lại với phong trào HĐ thế giới, rồi ra sẽ biết trưởng nào thật lòng tận tụy với tinh thần của 1 trong 3 lời hứa HĐ: “-Làm bổn phận đối với tín ngưỡng tâm linh và Tổ quốc” và ai sẽ lợi dụng vào những bầu nhiệt huyết ấy mà thừa nước đục thả câu, nhất là những kẻ vô thần trong nước, lúc nào cũng chỉ muốn kiểm soát từng con kiến, cọng rau của xã hội chủ nghĩa.
Ôi thương làm sao cho tuổi trẻ VN hôm nay! Biết đến bao giờ các em mới được hưởng những hồn nhiên và kiến thức quý báu của đời sống như những HĐ sinh ngoài này? Mong các em sẽ còn có cơ hội rực rỡ như những đóa cúc trắng kia.
Chia sẻ với nhà tôi về những ý tưởng trên, tôi than:
-Đêm tự nhiên … nặng nề nỗi bực bội!
Chàng chọc quê:
- Thôi đừng… cân nữa em à! Em là số 1
- Còn anh số mấy?
- Em cho số mấy cũng được. Số 9 đi cưng! Nine! Night! Good night! Chúc ngủ ngon! Buona notte!
Chàng nói một tràng Anh, Việt, Ý rồi đi ngủ.
Tôi nhìn lại bộ đồ, không còn thấy lụa của VN nữa, hình như lụa đã về tay Tàu. Nhìn mà thấy thương cho người mua, thấy tội cho công sức bao người đã đổ mồ hôi ra vì nó.
Nghĩ đến ngày họp mặt mừng HĐVN tròn 80 năm sắp tới ở Montreal, Canada mà thấy thương cho các em ở VN.
Chúng ta ngoài này mừng 80 năm thì bên kia bờ đại dương, không một trưởng nào, không HĐ sinh nào dám công khai mừng được như chúng ta cả. Qua 35 năm tang thương, những “thiếu nhi quàng khăn đỏ, cháu ngoan bác Hồ, dũng sĩ lượm bao ny lông” phải thi đua tiến lên cho được “đối tượng đoàn, đảng” nên các em đã “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” xuống sa đọa. Thật là xót xa!
TIM PHA MỰC MÁU, CHỮ ĐẦY XÓT XA
Viét cho tuổi thơ hành khất ở Việt Nam, bưới rác,
lượm đồ phế thải từ những sọt rác của đảng viên XHCN và ”Việt Kiều yêu…CNXH”.

Bao giờ em được chén cơm?
Không cơm thừa mứa mà cơm của mình?
Được nuôi bằng nhiều thứ tình
Để khôn lớn, để thông minh? Thật buồn!
Có thèm chăng, một nụ hôn
Mẹ cha nuôi dưỡng tâm hồn tuổi xanh?

Thương em, quần áo hôi tanh
Ruồi bu, nhặng đậu, học hành nơi ai?
Bơ vơ tuổi nhỏ lạc loài,
Sống không còn biết ngày mai, sống thừa,
Rác Thức Ăn, hỏi có vừa
Cho em qua được bữa trưa trong ngày?

Thơ ơi! Giấy, viết run tay
Mực vơi nước mắt, chữ đầy xót xa
Hồn đất Mẹ, Tình quê Cha
Viết cho em, mà chính ta đau cùng!


Sunday, July 4, 2010

NHỮNG DÂU CHẤM THAN!

Em đi, đi mãi chưa về.
Kẻ về quê cũ, môi trề, bảo: Đi!
Đi! Về! Vô tận hỉ, bi
Về? Đi? Lạy Chúa! Thầm thì: Nam Mô
A Di Đà Phật niệm vô
Ơn Trên cứu độ cõi Vô Thường này!

Mấy lần chạy giặc bi ai!
Lần này bệnh mãi, biết mai có về?
Thiền hành, tâm vượt cõi mê
Trăng lên, trăng khuyết, bốn bề tuyết hoa
Tuyết Ý, tuyết Canada
Đều chuyên chở nhớ… Nắng Nhà Việt Nam

Kẻ về quày quả bước… ra,
Khen quân bán nước “tiến xa”. Thật kỳ!
Cho nên mình phải… làm chi
Ở mô? Răng hỉ? Ngày đi cầu trời?
Ngày về: “Thơn thớt nói cười”
Đảng, đoàn gian ác thốt lời ê a:*
“Ruột ngoài ngàn dặm của ta,
Khúc nào cũng quý, đô-la túi đầy!”
Kêu oan, dân khóc, mặc thây,
Rõ ràng sống chết mặc bay phận nghèo
Miếng cơm, manh áo gông đeo
Bởi xưa nhẹ dạ chạy theo, giờ buồn

Bắc, Trung, Nam máu lệ tuôn
Dân liều bỏ gốc, xa nguồn, vượt biên
“Ma cô, đĩ điếm chuyên viên!”**
Thành người “yêu nước”… có tiền ăn chơi
Người đi, ôm… hận một đời
Kẻ về, có tính kỹ lời lỗ chưa?
Bán Sông, bán Núi, chưa vừa…
Bán luôn con trẻ, có… thừa nhục không?
Núi Sông! Sông Núi! Núi Sông!
Hồn thiêng kêu gọi góp chung tay vào.

Yêu Nước phải Quý đồng bào!
“Nuôi ong tay áo” ngày nào, chớ quên!

*Lời đầu môi chót lưỡi của Đảng dụ dỗ “Khúc Ruột Ngàn Dặm”.
**Cũng là lời… Đảng.

NỀN MÓNG HOÀ-BÌNH

Đừng bao giờ quên nhé EM
Mũ, mão, cân đai: gốc VIỆT
Gan vàng, dạ sắt là NAM
Áo vá, chân trần đã HIẾU
Quần lụa, hia vàng càng THẢO!

Em là kiến trúc sư
Mơ dựng căn Nhà Việt
Cho người dân an cư
Hưởng thái-bình, lập nghiệp.

*Kỹ-sư HUỲNH LƯƠNG VINH đã vận động để lá Cờ Vàng được phất-phới tung bay trên đỉnh Everest, dãy Hy Mã Lạp Sơn, ngày 17.5.2004.
*Trung sĩ quân cảnh, quân chủng Lục Quân Hoa Kỳ BÙI THANH THẢO đã cắm lá Cờ Vàng tại đơn-vị đang chiến đấu, ở thủ-đô Iraq, ngày 6.9.2004.


Viết tặng:
*Kỹ-sư HUỲNH LƯƠNG VINH.
*Trung sĩ quân cảnh, quân chủng Lục Quân Hoa Kỳ: BÙI THANH THẢO.

BIA MỘ ĐƠN

Đưa Người Thơ vào lòng đất
Giã từ, tiếc những tài hoa
Chúc Thi Sĩ ngủ yên giấc
Phò hộ Dân giữ được Nhà

Đưa hồn thơ vào huyệt lạnh
Biết nói gì phút chia tay?
Mộ bia mai rồi hiu quạnh
Để lại chi thế gian này?

Hoa gửi theo Người một đóa
Hãy về với hương ngọc lan
Tro bụi mai Người cũng hóa
Tử, sinh? Chung cuộc cũng tàn!

Hồn về Quê Hương người nhé!
Giúp giùm bao trẻ thơ đau
Hồn về giữ giùm đất Mẹ
Giữ Lời Thề đã cùng nhau.

Đưa Người Về, bài duy nhất
Tôi viết khi tàn nén hương:
Anh linh sớm về cõi Phật
Thơ Người để lại Yêu Thương.


“Mai tôi chết, tôi sẽ phù hộ Y.N.”.

TUYỆT GIAO

Người gọi tôi “tri kỷ”,
Không một chút thật lòng,
Miệng lưỡi quen uốn cong
Chẳng còn chi liêm sỉ.

Sau lưng tôi, người chém
Vẫn thốt lời “tri âm”
Từng vết, từng vết bầm
Thói hèn hay tính... lém?

Không hèn, sao người sợ?
Nhút nhát theo... trẻ con
Quất lưng tôi bao đòn
“Bạn bè” như phiên chợ.

Tôm cá, bên hoa quả,
Trên sạp bày cùng hàng
Tấy cả đều rất sang,
Sao mùi tanh vẫn tỏa?

Lòng người ai lấy thước
Mà đo được con tim?
Bạn quý làm sao tìm?
Cũng đành âu nghiệp số.

”Tuyệt giao và lặng im!”

KHOAN VỀ VỚI ĐẤT

“Người ơi! Người ở đừng về”*,
Ở đây giữ vẹn câu thề từng trao,
Bình dân, cốt cách thanh tao,
Bạn đem vào giấy, thơ trao bút đề.

“Người ơi! Người ở đừng về”
Câu thơ thật ngộ! Lời quê mà tình!
Yêu thương chữ nghĩa nước mình
Sắt son như thể bóng hình bấy lâu
Ầu ơ rồi lại ... ví dầu
Tiếng ru, vô nghĩa, nhiệm màu trái tim?

Trách ai một chữ chẳng tìm
Xen ngôn ngữ lạ, nhận chìm ca dao
Dân ca, tục ngữ biết bao
Cần chi ngoại ngữ chen vào lai căng
Âm vang, nhạc điệu trắc bằng,
Người ngoài cũng nói rõ ràng là “Mê!”

“Người ơi! Người ở đừng về”
Sống bên tôi, giữ lời thề, ước mơ!
Bên nhau bàn chuyện dựng cờ
Biết đâu thơ đẹp chẳng nhờ ý hay.

Họ về, lặng lẽ khoanh tay,
Cúi gầm mặt xuống, biết ngày nào vui?
Ai ơi! Không tiến là lùi!
Chìm sâu bóng tối, ngậm ngùi mãi sao!

*Dân ca Quan Họ, Bắc Ninh.


Nhân nghe tin Bạn Đấu Tranh cũng là Bạn Thơ bệnh nặng.

“ĐẦY TỚ” LÀM… CHỦ

“Đầy tớ”
“Đầy tớ” nuôi chó thật… khờ!
Cơm chiên, chả lụa ai ngờ nó chê
Thức ăn của đảng ê hề
Cao lương mỹ vị cận kề quen… hơi.

“Chủ”
Đầu tôm kho cá lòng tong
Muối nêm mặn chát, lệ ròng dỗ con:
-Con ăn với… cháo cũng ngon
Còn hơn chết đói phải bòn… rác dơ.

QUỐC GIA, CỘNG SẢN

Trăng xưa cười với người tù
Trăng nay khóc với “thất phu” cuối đời
Giận lòng, thương lính, buồn khơi
Bao tình dâng nước, thương ơi tuổi chiều!
Hào hùng đời lính bao nhiêu
Bây giờ móm mém thêm nhiều suy tư.

Trăng cười, trăng khóc đã dư
Đúng sai, sau trước, cộng trừ, lạ quen,
Chánh, tà? Đã rõ trắng, đen!
Quốc gia, cộng sản: chê, khen? Thử bàn:
Con gái đảng bán… Đại Hàn
Con trai đảng bắt xếp hàng lao nô
Ban ngày loa bắt bô bô:
Truy lùng, tận diệt; quật mồ… về đêm
“Đỏ” lòe, “đỏ” loẹt, lem nhem
Bán dân không vốn, mua thêm nhục Nhà
Tặng không Trung Cộng sơn hà
Bắt Dân Oan Kiện Đòi Ra Công Bằng

Lính đi nếu chẳng hé răng
Dân còn ở lại hỏi rằng tin ai?


Kính tặng những người lính VNCH đã và đang âm thầm chiến đấu cho một Việt Nam Tự Do.

DÂN VÀ ĐẢNG

Miền núi thẳm anh vùi thây đất Bắc
Chốn bưng biền, kinh tế mới em đau
Nuôi mẹ già, con dại, an ủi nhau:
Nhờ… thống nhất, Bắc Nam cùng… đau khổ.

Đảng… độc lập? Tăng thêm niềm phẫn nộ
Dân… tự do? Được xuất ngoại lao nô
Đảng nhởn nhơ… hạnh phúc, bán cơ đồ,
Đảng vô sản, đại đồng: không lao động!

TÂM ĐIỂM

Ôm quyền thế, mặc cho dân sống chết
Đảng no nê, dân đói rách ê chề
Đảng… xun xoe, dân chẳng dám… ngo ngoe
“…Trốc tận rễ!” để ăn chơi trác táng.

Một tâm điểm không bao giờ xao lãng
Sáng, trưa, chiều cứ lãng vãng triền miên
Nghiền ngẫm ôn điều lưu xú vạn niên:
Một chủ nghĩa do vô thần cai trị.

Mình hạnh phúc nhờ truyền nhau ý chí
Đem nhục, vinh đất nước luyện tâm can
Đem niềm đau dân tộc lên diễn đàn
Mong nhắc nhở người cùng nhau tỉnh thức.

Cùng nhắc nhau thế nào là áp bức
Là gông cùm, cùng “độc lập, ấm no”
Thuận ý dân, đòi cho được: Tự Do!
Hoa Chiến Thắng nở tưng bừng Đất Mẹ!

*Khẩu hiệu của Việt Cộng: “Trí phú địa hào: đào tận gốc, trốc tận rễ!”

NGHỊ QUYẾT RƠM

Lửa ơi! Xin chớ gần rơm
Cháy bùng một chút chẳng làm được chi
Tâm đồng, bền chí người đi
Giữ hoài ngọn lửa chẳng vì bó rơm!

ĐẠI ĐỒNG

Tách trà đã nguội từ lâu
Môi chưa được chạm bởi câu thơ buồn
Viết cho vơi bớt ngọn nguồn
Túi Sầu căng cứng, lệ tuôn rủ mềm
Niềm vui căng túi thời êm
Ngủ say giấc mộng, ai thèm trà chi!

Nấu trà để hưởng hương vì
Dằn cơn giận dữ: Cộng lỳ, dân kiên
Đẩy người bỏ nước vượt biên
Nhuộm người liêm chính ra chuyên chính… hồng
Giết dần Kẻ Sĩ Tay Không
Sản sinh ăn-cướp-đại-đồng ngu dân.


Đọc tin Việt Cộng đàn áp giáo dân Thái Hà và Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội

ĐỤC BIA, TẨM HOA

Đục một bia tưởng niệm
Những thuyền nhân đã chết
Đảng rõ ràng tẩm liệm
Hương oan hồn thơm hoa.

CHỊ VỀ

Viết theo lời kể lại
Chị về thấy gì biết không?
Thấy dân, thân mỏng mòng mong đòi… nhà
“Khiếu kiện’’? Chuyện đảng không tha!
Chúng gom, bắt, nhốt. Thương là thương ơi!

BĂNG ĐẢNG LÀM GIÀU


Nghe nhạc Dân Chủ Ca:
“Người dân VN chỉ có 2 con đường:
Một là con đường cùng và hai là con đường vùng lên!”

“Ma cô, đĩ điếm”*** bỏ đi
Đảng thương, đảng tiếc, còn chi sang giàu
Bèn đem bán… bớt Cô Dâu,
“Cháu Ngoan”, đảng bắt gục đầu bán dâm*

Mở cửa đón giặc ngoại xâm**,
Bán Nhà, bán đất, ngấm ngầm thủ riêng,
Gọi người gom góp, lạc quyên
Đem về nuôi… Đảng Chính Chuyên Làm Giàu
Người khờ mở rộng hầu bao
Nuôi Phường Hung Dữ trèo cao giết người
Giết Người Khóc, để chúng cười
Nụ cười thâm độc càng tươi, càng bền
Đường Cùng, sinh… Đường Vùng Lên
Việt Cộng lưu xú vạn niên: gian hùng!

Vùng lên! Cứu giang san chung!
Cứu dân tộc đã Đường Cùng Khổ Đau!

*Trẻ thơ dưới 10 tuổi bị bán sang Thái Lan để phục vụ sinh lý cho ngoại nhân
**Trung Cộng
***Lời của Đảng


BÔI BÁC

Đôi vớ rách rồi em
Sao không mua đôi khác?
Mang chi mà cũ mèm
Cho người ta bôi… bác

Còn xanh màu, chưa bạc
Cuối tuần em vá cho
Bữa nay cho… chân thở
Đỡ ngột ngạt. Tự do!

Chỉ là một đôi vớ
Chỉ là câu nói đùa
Sao tự nhiên em nhớ
Chuyện Quê Nhà cay chua:
Tốn kém bao tiền bạc
Một xác chết luôn… no
Nên triệu dân… đói to
Đảng mới là… bôi bác!

“Bác” nằm cười trong lăng
Mấy chục năm chửa… thăng
Bôi son và trát phấn,
Trò bát nháo, nhố nhăng!

CHIẾN THI, THỢ VÀ THƠ

Ban ngày anh là thợ
Đêm đến anh làm thơ
Khác nhau cái dấu nặng
Giống nhau hăm bốn giờ.
Khi xưa anh làm lính
Đánh giỏi mà đành... thua
Bây giờ em ra lệnh
Bảo chi anh cũng ừa.

Làm thợ vì chiến sĩ
Cũng đời buồn ruổi rong
Làm thơ thành… thi sĩ
Có được em yêu không?

Giặc nào đánh chẳng tan?
Trận chiến nào đã tàn
Mất súng gươm? Thay giấy!
Xin anh khoan hưởng nhàn

Chiến sĩ không thấy ư?
Toàn dân một cửa tù
Hậu phương không hạnh phúc
Thi Sĩ nỡ nào tu?
Em dùng chữ Chiến Thi
Cho bài thơ đẹp nhất…
Tấm lòng là giấy trắng
Xin anh hãy viết đi!

Giống nhau, hai đứa mình
Ghi những lời theo Kinh
Cứu Khổ cho dân tộc
Chiến Thi đầy Trữ Tình.


Viết thay một người vợ lính.

GIỌT LỆ TÔI ƠI!

Thơ, người nằm võng giữa trưa
Ầu ơ cứ hát đong-đưa thả hồn
Suối tóc huyền, đẹp cô thôn
Võng đưa bao nhịp, lớn khôn đến giờ?
Chảy ra sông cả tuổi thơ
Sông thương đất Mẹ, sông mơ tuổi ngà
Mực trôi về tận trời xa
Lệ rơi hạt nặng!… Chiều tà bóng im…
Lệ em mà biết chỗ tìm
Về dòng sông Mẹ, trái tim ngọc ngà
Mực em mà biết mài ra
Thành dòng máu ấm chan-hòa niềm vui
Lệ ơi! Cứ chảy em chùi!
Mực ơi! Cứ viết ngọt bùi Việt Nam!

MUA VUI, CHUỐC BUỒN

Một trang tiểu thuyết diễm tình
Mua vui độc giả xinh xinh tuổi hồng
Mộng mơ sao được tấm chồng
Ra người quân tử, bõ công thêu thùa.

Một trang gián điệp hơn thua
Mua vui độc giả thích đùa nhịp tim
Điệp viên nổi nổi, chìm chìm
Càng thêm gay cấn, càng niềm hân hoan.

Một trang thơ ước khải hoàn
Sao em viết mãi? Gian nan vô cùng!
Phải chăng em viết Chuyện Chung,
Sử xưa sáng quá, giờ… chùng lòng đau?

Anh ơi hãy nhắc giùm nhau!
Viết sao cả nước đồng bào… cùng vui
Chuốc buồn: nên tránh, kẻo… xui!
Đừng riêng vui vẻ, ngậm ngùi lòng dân.

EM CÒN CÓ MỘT LƯƠNG TÂM

Một chủ nghĩa cộng sản
Giết bao nhiêu lương dân?
Một nhóm người ăn bẩn
Vay bao nhiêu nợ nần?

Không vẽ hoa thêm phấn
Chẳng vẽ tình thêm hương
Ngòi bút em là súng
Không bẻ cong tầm thường!

Bao nỗi đau nhọc nhằn
Mấy mươi năm chịu đựng
Trên đất Mẹ khô cằn
Bạo ác cần phải bứng!

Không vẽ ong thêm bướm
Chẳng tẩm mật đài hoa
Em chọn đường chiến đấu
Chia sẻ cùng nước nhà!

Thơ, thiên hạ mua… vui
Vui, trong khi dân… khổ
Lấy ai chia ngậm ngùi
Cùm gông ai tháo hộ?

Anh không thương thì… ghét
Em bất cần khen, chê
Dân mình sống thảm thê,
Dửng dưng là đồng lõa!

CỐ GẮNG LÊN!


CỐ GẮNG LÊN!
Lời nhạc
Đi trên đôi chân này này
Là bộ óc hăng say,
Đi trên đôi chân này này
Nhẹ như áng mây bay.

Đi trên đôi chân này, này
Dấn Thân vào Việc Chung,
Đi trên đôi chân này, này
Sống tự tại ung dung.

Coi thường đời riêng khổ
Lo giúp người bất hạnh,
Tìm mọi cách góp sức . . (ư)
Sống tự tại ung dung.

Đi trên đôi chân này, này
Danh lợi nào không tàn?
Đi trên đôi chân này, này
Lòng son gửi thế gian!

Nhan sắc rồi cũng nhạt,
Danh lợi nào không tàn?
Duy nét đẹp còn mãi . . (í) . .
Lòng son gửi thế gian!

La . . . la . . .  la


Lời thơ
CỐ GẮNG LÊN!
Đi trên đôi chân này,
Là bộ óc hăng say,
Coi thường đời riêng khổ
Nhẹ như áng mây bay.

Lo giúp người bất hạnh,
Dấn Thân vào Việc Chung,
Tìm mọi cách góp sức.
Sống tự tại ung dung.

Nhan sắc rồi cũng nhạt,
Danh lợi nào chẳng tàn?
Duy nét đẹp còn mãi:
Lòng son gửi thế gian!



CỐ GẮNG LÊN!
Thơ Ý Nga.  Nhạc Nguyễn Văn Thành

HOA GÌ QUÝ TẶNG EM?

Vậy là em đã yêu anh
Một Người Lính, một Người Tình, Người Thơ.
Vậy là em vẫn đợi chờ
Ngày anh trở lại phất Cờ Tự Do.
Người Lính! Xin anh nhớ cho
Con đường chiến đấu cam go, mịt mù
Người Tình! Đừng ngọt lời ru
Mải yêu quên hết kẻ thù gần xa
Người Thơ! Phải biết thiết tha
Bút Hoa sắc bén như là Gươm Thiêng
Chặt cho đứt hết xích xiềng
Mở toang cửa ngục bạo quyền, cứu dân.

Tình như thế, tình Dân-Quân
Trong tin yêu chứa lòng trân trọng hoài
Tình như thế khó phôi phai
Trái tim trẻ mãi dẫu hai ta già
Tầm nhìn mong sớm dõi xa
Xin anh đừng tặng bó hoa thường tình.


Viết thay những người vợ lính VNCH, có chồng đã và đang âm thầm tiếp tục chiến đấu cho một Việt Nam Tự Do.

NHỚ

Gần trời thấy nắng, xưng vua.
Gần trăng thấy sáng; gần chùa muốn tu.
Gần cờ đỏ, nhớ người tù
“Tập trung, cải tạo”, thiên thu chẳng về!

CHIẾN TRANH LÀ HỦY DIỆT

Phường tà đạo nhe nanh,
Nên mới có chiến tranh,
Mạng người bị hủy diệt,
Theo quyền lực tranh giành.

“E-bomb” ông tung ra,
Đạn âm thanh bà rà,
Vũ khí hạt nhân,… thử
Con người chết… thiệt thà!

Ứng dụng khoa học cao,
Cơ quan nghiên cứu nào,
Cũng tha hồ… khai triển,
Tội nghiệp… quả địa cầu!

Rồi đạn phi hạt nhân,
Sử dụng bao băng tần,
Xung điện từ thật mạnh,
Bên nào cũng…tối tân!

Quân đội hùng mạnh quá,
Trẻ chạy phỏng cháy da,
Già ôm mắt mù lòa,
Hòa bình chưa hiệu quả?

Thực tập và biểu dương,
Súng, cao tầm sát thương,
Giết người cho bõ… ghét!
Thử nghiệm rất tưng bừng.

Ôi tội nghiệp lương dân!
Thính giác suy yếu dần,
Từ sức mạnh kinh khủng,
Gây cộng hưởng châu thân,

Phá hủy dần con tim,
Nội tạng dần dần…”im”,
Vũ khí tha hồ…”nói”,
Trái đất nổi hay… chìm?

Nhân loại thiếu… suy tư;
Nhưng đầu đạn điện từ,
Và ”laser”, hỏa tiễn
Sức hủy diệt rất… dư!

Tội! Bao nhiêu quốc gia,
Yêu đời sống hiền hòa,
Làm sao chịu dung túng,
Phường tà đạo yêu ma?

Nhân loại yêu hòa bình,
Phải chuẩn bị… chiến tranh,
Đề kháng chống tội ác,
Mỗi ngày mỗi khiếp kinh.

Sự thật như thế đấy!
Quả là… bệnh-trầm-kha!

NHÌN NHAU

Người Hành Khất, ngồi lề đường
Ngó chồng vé số, cảm thương người cầm
Ngày ngày người Lính giả câm
Lời nào diễn tả bao năm đọa đày?
Ra tù, nào chỉ trắng tay
Vợ con vượt biển, chẳng may đường… cùng
Ngày xưa chiến trận hào hùng
Giờ run chân yếu, nhão chùng thịt da
Tóc cằn, đói rách, mắt hoa
Mưa chiều rát mặt, lệ nhòa đêm sương
“Thành phần Ngụy”, đủ tai ương
Áo cơm cộng sản, ai nhường được ai?

Bán Niềm-Hy-Vọng-Ngày-Mai*
Cho Người-Thất-Vọng* nối dài … ước mơ
Những người cùng tận xác xơ
Ai đau? Ai hận? Thẫn thờ lệ rơi!

*Bán vé số.
*Người dân nghèo khổ.

ƯỚC NGUYỆN

Mỗi người mang một cái hay
Chân đi, hồn ở; đất này, tình kia
Quốc sầu nên phải tạm chia
Dở, hay? Giấy rách giữ bìa Việt-Nam!
Gói trong uất nghẹn cõi phàm
Những dòng thơ hận tôi làm cho tôi
Mong sao hậu thế bớt tồi
Rút kinh-nghiệm máu đắp bồi mai sau
Cội nguồn xin giữ giùm nhau
Vẻ vang đất nước, đẹp giàu người dân.

CỐ GẮNG LÊN!

Đi trên đôi chân này,
Là bộ óc hăng say,
Coi thường đời riêng khổ
Nhẹ như áng mây bay.

Lo giúp người bất hạnh,
Dấn Thân vào Việc Chung,
Tìm mọi cách góp sức.
Sống tự tại ung dung.

Nhan sắc rồi cũng nhạt,
Danh lợi nào chẳng tàn?
Duy nét đẹp còn mãi:
Lòng son gửi thế gian!

TIM PHA MỰC MÁU, CHỮ ĐẦY XÓT XA

Bao giờ em được chén cơm?
Không cơm thừa mứa mà cơm của mình?
Được nuôi bằng nhiều thứ tình
Để khôn lớn, để thông minh? Thật buồn!
Có thèm chăng, một nụ hôn
Mẹ cha nuôi dưỡng tâm hồn tuổi xanh?

Thương em, quần áo hôi tanh
Ruồi bu, nhặng đậu, học hành nơi ai?
Bơ vơ tuổi nhỏ lạc loài,
Sống không còn biết ngày mai, sống thừa,
Rác Thức Ăn, hỏi có vừa
Cho em qua được bữa trưa trong ngày?

Thơ ơi! Giấy, viết run tay
Mực vơi nước mắt, chữ đầy xót xa
Hồn đất Mẹ, Tình quê Cha
Viết cho em, mà chính ta đau cùng!


*Cho tuổi thơ hành khất ở Việt Nam, bưới rác, lượm đồ phế thải từ những sọt rác của đảng viên XHCN và “Việt Kiều yêu…CNXH”.

NHỚ

Gần trời thấy nắng, xưng vua.
Gần trăng thấy sáng; gần chùa muốn tu.
Gần cờ đỏ, nhớ người tù
“Tập trung, cải tạo”, thiên thu chẳng về!

HOÀNG HOA THÁM


Ưu tú nhất, Đoàn Nghĩa Quân Cách Mạng
Tuổi hăm ba đã được chức Đốc Binh
Dạ anh hùng, cùng con quyết tử sinh
Ý chí lớn, xung phong vùng hiểm địa.

Đánh bền bỉ! Giặc thất kinh hồn vía
Ba mốt năm hùng cứ miền Trung Châu
“Dục hoãn cầu mưu”, bí mật rừng sâu
Nội công, ngoại kích ngay trong lòng địch.

Rực rỡ chiến công, lập bao thành tích
Chiến đấu lâu dài, chiêu mộ thanh niên
Rút quân vào rừng Thượng, Hạ bình yên
Ngấm ngầm hoạt động; tương mưu, tựu kế.

Đạn địch cạn dần, chận đường tiếp tế
Trí Lệ: Tây bỏ quân dụng, quân trang
Binh sĩ tinh luyện, tiến thoát dễ dàng
Nhờ công tổ chức đội quân thuần thục.

Tính toán thật hay! Giặc không lương thực,
Đánh đường xe lửa Hà Nội, Lạng Sơn
Binh sĩ hăng say, gian khó chẳng sờn,
Tấn công các trục giao thông chính yếu…

Một tay kháng chiến, nghìn Tây líu quíu
Tấm lòng yêu nước đáng kính bao nhiêu,
Càng làm cho giặc lo sợ đủ điều,
Hiền tài, sĩ phu thêm lòng khâm phục!

Từ: Trí Lệ, Phủ Lạng Thương, Vĩnh Phúc,
Hay Quế Dương, Lũng Lạt, đến Đồng Đăng,
Qua Lạng Sơn, Hà Nội, tới Bắc Giang.v.v…
Giặc xiểng liểng với Hùm-Thiêng-Yên-Thế!

Lòng ái quốc, chân thành tuôn huyết thệ
Dân Thái Nguyên, Ấm Động, đến Hiệp Hòa,
Hay Việt Yên, Võ Dàng, tận Chợ Gà .v.v…
Đều khâm phục cờ Cần Vương, Đề Thám!!!


CẢM ĐỀ CỐ GẮNG LÊN!


Sắc Không.
Bạn bảo tôi phải cố gắng lên.
Vâng, tôi xin nghe lời bạn!
Từ năm 1858 tới năm 1945, 88 năm, ông cha chúng ta đã cố gắng đánh đuổi giặc Pháp. Từ năm 1945 tới năm 1955, 9 năm, lại tiếp tục đánh đánh và đuổi giặc Pháp.
Bạn có tính được số người chết, bị thương, bị tù đầy, bị hạ nhục, bị đói rách.  Trong 107 năm đó, 26 ngàn, 5 trăm lẻ 5 ngày đêm, tên gọi khác của sự cố gắng là máu xương, nước mắt và mồ hôi cùng nỗi tuyệt vọng đã lên tiếng!
Ông Phan Thanh Giản uống thuốc độc, ông Hoàng Diệu thắt cổ, ông Nguyễn Tri Phương tháo băng vết thương, ông Nguyễn Thái Học lên máy chem.  Ôi những bậc tuẫn quốc, vì nước quên mình!
Chỉ vì nhiều vua nhà Nguyễn thích nhá chữ, nhai văn, không chịu như Minh Trị thiên hoàng, bên Nhật, mở cửa canh tân.

Bạn bảo tôi phải cố gắng lên.
Vâng, tôi xin nghe lời bạn!
Tháng 9 năm 1945, ngày mồng 2, nếu đất nước ta được xây dựng trên nền nhân nghĩa “Dân tộc Độc lập, Dân quyền Tự do, Dân sinh Hạnh Phúc” thì ngày nay, 2010, 66 năm, 24 ngàn, 4 trăm lẻ 9 ngày đêm ta no ấm. Chỉ vì “ba dòng thác cách mạng”, Tự do Dân Chủ, Giải Phóng Dân tộc và Xã hội Chủ nghĩa” mà…

Bạn bảo tôi phải cố gắng lên.
Vâng, tôi xin nghe lời bạn!
Lỡ bị thực dân, cộng sản quốc tế ép chia đôi đất nước, mỗi miền tự lo làm giàu, nâng cao trình độ dân trí, thì đâu có thảm cảnh…
Từ năm 1960 tới năm 1975,15 năm, 5 ngàn, 4 trăm, 75 ngày đêm, đổ lên đầu dân tộc Việt cuộc Thử nghiệm Vũ khí khổng lồ, đủ loại tối tân, giết người, chớp nhoáng, hàng loạt…
Bạn ước tính bao triệu người chết, tàn tật, điên loạn..?
Đồng chí và đồng minh đã hại đồng bào như thế nào?

Bạn bảo tôi phải cố gắng lên.
Vâng, tôi xin nghe lời bạn!
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, nếu là khởi đầu của “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết. Thành công, thành công, đại thành công”, với cả trong Nam, ngoài Bắc, anh chị em nhìn lại nhau…
Thì đâu có cảnh, chưa từng có trong lịch sử Việt Nam, dân mình bỏ nước mình ra đi, liều chết. Ôi, khoảng nửa triệu oan hồn còn đâu đây quanh ta. Dưới ách thực dân tàn độc, đế quốc bạo tàn, cũng vẫn “một tấc không đi, một ly” không rời quê mẹ.
Chỉ vì “treo đầu dê, bán thịt chó”, “Chủ nghĩa Bạo lực, Cách mạng, Chuyên chính, Nghiệm trị, Độc tôn, độc đảng độc tài, Độc trị” quả thật độc… ác! Với các chính sách Bức hại Tôn giáo, Cải cách Ruộng đất, giết chủ đất, đốt sách, bỏ tù văn nghệ sĩ, đổi tiền, Ngăn sông Cấm chợ, cải tạo công thương nghiệp, đánh tư sản, diệt nhà buôn... Và bất cứ ai cũng có thể bị Tập trung Cải tạo, đi tù…

Bạn bảo tôi phải cố gắng lên.
Vâng, tôi xin nghe lời bạn!
Từ năm 1980 tới nay, 30 năm qua, “đổi mới” là “tái cựu”, là trở về làm người, như trước đây vốn là con người.. Cũng không!
Thời của quỷ.  Người giàu thì bị cướp của.  Người nghèo thì bị cướp công.  Vì công an trị!
Bạn bảo tôi phải cố gắng lên?
Nhưng tôi vẫn nghe lời bạn vì nước ta đang mất, đang mất!
Sắc Không.
Na Uy / Oslo / Mùa Xuân 2010.


CỐ GẮNG LÊN!


Cố Gắng Lên, gồm trăm bài thơ, mỗi bài như một tâm sự chân tình của tác giả, trước hết nói với chính mình, đồng thời gửi đến bằng hữu, người thân và quý bạn yêu thơ những thao thức của một “người biệt xứ”.
Ai cần được nhắc nhở phải Cố Gắng Lên? Ý Nga tự nhắc nhở: Trong ba đoạn của bài thơ 5 chữ, điều cần phải cố gắng hàng đầu, là: “Dấn thân vào Chuyện Chung.”, đấu tranh cho một Việt Nam Tự Do, No Ấm.
Có một lý tưởng đã khó, nuôi dưỡng và trung thành với lý tưởng đó, còn khó hơn.
Ý Nga.

CỐ GẮNG LÊN!
Cứu giúp kẻ bần cùng,
Sống tự tại ung dung,
Phân biệt điều sai đúng,
Dấn thân vào Chuyện Chung.

Thơ Ý Nga, trong Cố Gắng Lên, đi từ hiện thực (tiền bạc, nhan sắc, tiếng tăm) tới trừu tượng (chuyển hóa, bản ngã, hạnh nguyện), như Nụ Cười của Đức Phật, là bài Thuyết giảng Không Lời.
Làm sao chúng ta hiểu được Vô Ngôn, không lời, trong bài giảng pháp, qua một nụ cười.  Nhất là nụ cười của Niêm hoa Vi tiếu, giơ cành hoa lên và mỉm miệng cười?  Có lẽ, chẳng có ý nghĩa gì chứa trong nụ cười, mà chính hình ảnh của nụ cười đã là một ý nghĩa?
Phải thấy hay bị đau khổ, rồi vượt được qua, con người mới biết mỉm miệng, nở tươi một nụ cười hạnh phúc? Nụ cười, trở thành ngôn ngữ, vẫn thường thấy cho lời nói, chữ viết ngay trong đời sống hàng ngày, khi trong tiếng Việt, cười cợt còn có nghĩa là chê cười, đàm tiếu, cần phải thận trọng:

THỜI GIAN
Cười chi người già cả
Run run tấm lưng gù?
Tuổi chúng mình đầu… hạ
Rồi cũng sẽ vào… thu
Lá xanh, vàng trên cây
Sẽ đến một ngày mai
Rụng rơi đời héo úa
Thời gian nào đợi ai!

Cách nhìn cuộc sống, như trên, qua thơ Ý Nga, không dẫn tới một nhân sinh quan tiêu cực yếm thế, chán đời; trái lại, rất tích cực, nhập thế, theo ý của ngài Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác:

“Xả ngã tư nhân ngoại
Phù vân tổng thị nhàn”
Nghĩa là:
“Cứu người, ngoài việc ấy,
Mây nổi cả mà thôi”

Có nghĩa, ở đời này, chỉ có việc Cứu Người là đáng kể, còn mọi chuyện khác nên coi như đám mây nổi, tụ rồi tan, chẳng nghĩa lý chi hết…
Cứu Người? Trước hết phải Cứu Mình, vượt khỏi tình hoài hương, nỗi nhớ nhà; càng xa nhà lâu, càng cháy thương nhớ, mà về bây giờ thì “mọi lý do để phải ra đi” vẫn còn nguyên đó, chế độ độc tài, phi nhân bản chưa sụp đổ; nay phải xin phép cái guồng máy bạo ác ấy, cho nạn nhân của nó được về thăm quê nhà?

MỘNG VÀ THỰC
Đêm nằm gối trên bài thơ
Nghe xào xạc giấy lơ mơ Nhớ Nhà
Câu thơ viết gửi Quê Cha
Hỏi thăm bụi chuối trổ hoa mấy buồng?
Giấy xạc xào, hoa chuối buông
Gối mềm lá chuối, thơ nhường... giọt mưa.

Thắng kẻ gian ác đã khó, nhưng khó hơn nữa vẫn là thắng được chính mình, thắng sự đầu hàng “từng bước”, mà bước thứ nhất là “bỏ phiếu bằng chân”? Hẳn có người sẽ nói “thơ Ý Nga quá khích”, vâng, quá khích trước cái ác đến từ mọi phía, điều mà người có sẵn “thiện căn ở tại lòng ta” mới hiểu được lời thúc giục của Ý Nga: “Cố Gắng Lên!” giữ tấm lòng thương dân, xót nước?

Trân Trọng.
Tủ Sách Sài Gòn Nghĩa Thư.
Nguyễn Hữu Nhật và Nguyễn thị Vinh.


Nguyện Lòng

Nâng cao lá cờ Hướng Ðạo
Nhuộm vẻ oai hùng sáng ngời
Cùng nhau ta xây đời mới
Trên đường ca hát vui tươi.

Nguyện lòng Thẳng Tiến xông pha
Cánh tay sẵn sàng rèn luyện
Vững vàng trái tim chúng ta
Không quên tiếng đời kêu gọi.

Nước non mình đang trông chờ
Ðại Nghĩa lòng ta tôn thờ
Cùng nhau kiên tâm tiến bước
Tâm hồn đẹp bao ý thơ

Ðuốc thiêng soi đường Hướng Ðạo
Khó khăn mấy cũng coi thường
Bền gan, lòng ta trong sáng,
Dâng hết cho đời Yêu Thương

Dâng hết cho Nước Non Nhà
Rạng ngời cho xã hội ta
Chung lòng cùng nhau rèn luyện
Một lời thủy chung chúng ta…


Nhạc: Phiêu Bồng
Thơ: Nguyễn Hữu Nhật & Ý Nga.
Phỏng theo “Hội Ca Hướng Ðạo”.

Nhạc Phẩm Chiêu Hồn Tử Sĩ


www.lmstflorida.com/?91 Vi Quoc Vong Than (Lmst)
www.lmstflorida.com/?604 Viet Nam Dau Thuong (Lmst)
www.lmstflorida.com/?340 Tre Gia Khoc Mang Non (Lmst)
www.lmstflorida.com/?89 Anh Hung Pham Van Phu (Lmst)
www.lmstflorida.com/?793 Khoc Thuong Bo Cau Tran Khoa Trang (Lmst)
www.lmstflorida.com/?94 Oi Tu Do! (Lmst)
www.lmstflorida.com/?73 The Prayer for New York (Lmst)
www.lmstflorida.com/?1082 Loi Chieu Hon (Nhu Ly)
www.lmstflorida.com/?142 Theo Con Vuot Bien Can (Nhu Ly)
www.lmstflorida.com/?622 Mau Than Khoi Lua (Son Vy)
www.lmstflorida.com/?1128 Nen Huong Long Thang Tu (Nguyen Hoang Linh)
www.lmstflorida.com/?1129 Phat Sung Oan Nghiet (Nguyen Hoang Linh)
www.lmstflorida.com/?958 Thuyen Nhan (Y Nga)
www.lmstflorida.com/?307 Thuyen Nhan Oi! Thuyen Nhan! (Y Nga)
www.lmstflorida.com/?1023 Vuot Bien (Thuy Hoai Nhu)
www.lmstflorida.com/?633 Tiec Thuong Chi Si Ngo Dinh Diem (Thanh Nguyen)
www.lmstflorida.com/?953 To Lich Cu Ngay 30/4 (Thanh Nguyen)
www.lmstflorida.com/?950 Khoc Nguoi Duoi Day Bien (Ngo Minh Hang)
www.lmstflorida.com/?275 Bien Thang Tu (Ngo Minh Hang)
www.lmstflorida.com/?736 Tiec Thuong (Tuyet Nga)
www.lmstflorida.com/?30 Que Nguoi Gui Nam Xuong (Pham Doanh)
www.lmstflorida.com/?276 Ngoi Mo Thuyen Nhan (Vinh Ho)
www.lmstflorida.com/?271 Thang 4 Tuong Niem Nhung Thuyen Nhan (Viet Duong)
www.lmstflorida.com/?575 Vuot Bien (VNTVND)
www.lmstflorida.com/?591 Mat Xac (Vo Thi Truc Giang)
www.lmstflorida.com/?1126 Tieng Hat Voi Chinh Nhan (Huu Hien)


BỘ BINH HÀO HÙNG


SƯ ĐOÀN 23 BỘ BINH HÀO HÙNG TẠI KONTUM THÁNG 5, 6.1972.
Trừ Bị* được tung ra,
“Tank” 41 quân ta,
Dưới đất có Đội Pháo,
Mục tiêu quyết không tha.

Trên trời có phi công,
AD6* anh hùng.
Đạn từ trên bắn xuống,
Đưa giặc vào đường cùng.

Màn oanh kích tuyệt vời,
Ngoạn mục giữa đất, trời;
Ta tha hồ biễu diễn,
Giặc thả cửa … xác phơi!

Không làm mồi phi pháo,
Địch dơ tay đầu hàng!
Dân chúng hết bàng hoàng
Quân chủ động tình thế,

Nhận tiếp tế thả dù
Có lúc địch và ta
Cách nhau một con lộ,
Một dãy phố liền nhà

Dù bị địch bao vây,
Bộ Binh vẫn dạn dày,
Tuyến kháng cự phòng thủ,
Làm chủ tình hình ngay.

Một Sư Đoàn chọi ba*
Từ dòng sông Dabla,
Thuộc tỉnh lộ mười bốn:
Sư Đoàn Hai Mươi Ba,

Gồm: Chi Đoàn Chiến Xa,
Ba Trung Đoàn Cơ Hữu.
Bốn mươi ngày tự cứu,
Địch đọ sức với ta.

Một ngàn xác tại trận
Năm trăm súng tịch thu,
Chiến xa cháy khói mù.
Dân reo hò: CHIẾN THẮNG!

*Dựa theo “Hồi ký 25 Năm Khói Lửa”, trang 129-132 của vị tướng cầm quân tại mặt trận, tướng Lý Tòng Bá:
Một Sư Đoàn 23 BB/QLVNCH bị cả 3 Sư Đoàn khét tiếng của địch là SĐ 2 Sao Vàng, SĐ 10 và SĐ320 bao vây tại Kontum từ 14.5 đến hết tháng 6.1972.
**Lực Lượng Trừ Bị
***Khu Trục AD6 của Không Quân QLVNCH.

Kính tặng QL VNCH đã chiến đấutrong trận đánh Kontum hào hùng.

LỜI CỦA TĨNH LẶNG

Có bao giờ bạn trầm ngâm
Buồn trong tĩnh lặng, âm thầm lệ rơi?
Có bao giờ tiếng “Trời ơi!”
Lời chưa kịp thốt, nghe rời rã đau?
Hoặc khi đôi mày bạn chau
Vì họ hờ hững với nhau tình người
Ấy là thưa bạn tôi ơi!
Chung niềm muốn góp, riêng đời chẳng dư
Tôi ngồi viết… trắng trang thư
Mẹ cha thương nhớ mà như hững hờ
Yêu dân tôi để vào thơ
Thương em, nhớ chị… mắt mờ, chữ đâu?
Yêu nước, yêu đã từ lâu!
Mà không hóa được phép màu cứu dân.

Tôi trong tĩnh lặng bao lần
Nhìn về cố quốc, thơ vần nát tim!

THƯƠNG DÂN

Trong tay bạo quyền nham nhúa
Dân tôi ăn… “trắng”, mặc… “trơn”
Nuốt toàn… đắng cay, tủi hờn
Nuôi… phường thừa tiền lắm của.

Thơ đêm thở dài thườn thượt
Đích đến dường như xa xăm
Thương dân, thơ khóc âm thầm
Làm sao đền ơn, đáp nghĩa?

LẠC QUAN VÀ HÀNH ĐỘNG

Mang mai, rùa chẳng nặng lưng
Mang lòng yêu nước, xin đừng thở than
Cầu riêng thanh thản bình an
Khổ chung dân tộc, lệ tràn ai lau?
Làm sao để lại mai sau,
Tấm lòng khắc khoải, nghẹn ngào người đi?

“Của âm phủ, đổ âm ty”
Bạo quyền tàn ác thương chi dân mình
Thay vì: Than thở, lặng thinh?
Làm sao mau cứu Quê Mình hồi sinh!
Hãy mau cứu lấy Quê Mình Việt Nam!

MẠCH SỐNG

Tân niên khai bút
Sóc con chuyền những cành thông
Rung cho tuyết rụng, giữa đông một mình
Xanh cành, nâu sóc xinh xinh
Cho riêng em ngắm, chụp hình, ươm thơ
Nắng trong, mây nhẹ sợi tơ,
Trời xanh tô điểm, mộng mơ xứ người
Ước gì chung một phương trời
Cho anh cười mỉm, vui thời cả hai
Tham lam, em ước mơ hoài
Sóc hờn, biến mất, ngày dài cô đơn.

Tìm trang báo, mở trí khôn
Thấy dân tù ngục, nước non mất dần,
Lương tâm áy náy vô ngần
Dân mình khổ thế, mình cần chi vui!
Thương dân, lòng chợt bùi ngùi
Tự do? Đời sóc! Kiếp người Việt Nam?

GIỮ CỜ

Nửa đời, một nửa nghiêng chao
Lao đao bệnh hoạn tiêu hao tuổi đời
Thương Quê, thương đến rã rời
Thương dân! Thương! Viết triệu lời vẫn… đau!
Ôn trang sử, mình nhắc nhau:
Biển thêm máu lệ đồng bào! Ai thương?

Soi gương xưa sáng! Làm gương:
Thuyền nhân trôi giạt tứ phương, giữ cờ!
Tô Vàng chính nghĩa bằng thơ
Tô thương, tô nhớ: vết mờ sáng hơn!

Anh đừng hờn giỗi, giỗi hờn
Đi cùng em nhé! Ngược cơn gió về
Nửa đời còn, khổ trăm bề
Chia nhau cay đắng, cận kề buồn vui
Tháng Hai kề cận ngọt bùi
Tháng Ba kề cận ngậm ngùi Tháng Tư
Gối đầu bên áng binh thư
Kiếm mài ánh thép, lóe từ ánh trăng
Gió sương Đường Khó tung tăng
Dẫu trong Ngược Gió, ai bằng đôi ta?
Anh ơi! Em gọi anh à!
Yêu em hãy nhớ, sơn hà cần ta
Thơ tuôn, sức mạnh bật ra
Nhạc tuôn, phải nốt hùng ca reo Nhà
Cất cao lời hát thiết tha
Nắng thơ, mưa nhạc, nở Hoa Khải Hoàn
Cười đi cho lòng hân hoan!
Cho em hãnh diện phím đàn thương yêu
Từ nay anh sẽ vui nhiều
Bớt cô đơn. Sáng, trưa, chiều có em!

XÉ LỤA


Vào thơ:
Truyện Đông Châu Liệt Quốc kể rằng,
U Vương là một vị vua bất tài của đời
Nhà Châu, để đem lại tiếng cười cho một
Mỹ nữ được tuyển cung là Bao Tự, U
Vương đã chiều theo sở thích lạ lùng
Của nàng là sai lính xé rất nhiều lụa
Để nàng cười. U Vương còn nghe lời
Nịnh thần Quách Công hiến kế, cũng
Đã sai nổi lửa và dậy trống những Phong
Hỏa Đài ở Ly Sơn vang lừng, cho nàng
Bao Tự cười vui thỏa thích, trong khi
Những điều quan trọng ấy từ ngàn xưa,
Chỉ được dùng như là một hiệu lịnh, gọi
Các nước chư hầu đến cứu viện.
Giặc Khương Nhung đã lợi dụng
Sự u mê sắc đẹp của U Vương mà
Giết được tên hôn quân này, kéo
Theo sự đổ vỡ tan tành của nhà Châu.

Mỹ nhân sắc nước hương trời
Mặc đàn với hát, chẳng cười, tại sao?
Thiếu âm lụa xé rào… rào…
Ly Sơn nổi lửa… chư hầu hoảng kinh
Hỏa đài nhịp trống tử sinh
Tiếng cười Bao Tự… nghiêng thành Tây Châu
U Vương có kịp giải sầu?
Vui riêng mỹ nữ, về đâu cơ đồ?

Mình cười, hai đứa hiền khô
Chẳng cần lụa xé, khói mờ, lửa nung
Ví rằng còn rợ Khương Nhung
Quách Công hiến kế, xin... đừng, nghe anh!
Lụa tơ xin nhớ để dành
Để đời vá áo cho lành nỗi oan
Mừng ngày đất nước bình an
Tự do dù sống nghèo nàn vẫn vui.*
Chỉ xé một thước lụa thôi,
Bao người áo rách, tội trời ắt mang
Lụa vàng cờ sẽ mịn màng,
Là thơ em, Tấm Lòng Vàng của anh.


Lời nhạc
XÉ LỤA
1.
Chuyện xưa,
Mỹ nhân sắc nước hương trời
Sao nàng chẳng cười?
Sao nàng không vui?
Mặc đàn với hát,
Tại sao?  Tại sao?
Nàng đòi nghe tiếng lụa xé rào… rào…
Nàng đòi Ly Sơn, Ly Sơn nổi lửa
Mặc chư hầu hoảng kinh,
Mặc chư hầu hoảng kinh.

Hỏa đài nhịp trống tử sinh
Tiếng cười Bao Tự…
Nghiêng thành Tây Châu

Giặc đã đến, cơ đồ về đâu?
U Vương có kịp giải sầu?
Lụa đã xé, lửa đã thiêu
Vui riêng mỹ nữ, cơ đồ về đâu?
Giặc đã đến, tiếng cười còn đâu?
U Vương có kịp giải sầu?
Lụa đã xé, lửa đã thiêu
Ai vui riêng có thấy, về đâu cơ đồ?

2.
Mình cười, Mình cười
Hai đứa hiền khô
Chẳng cần lụa xé,
Không cần khói mờ,
Chẵng cần lửa nung
Ví rằng còn rợ Khương Nhung
Quách Công hiến kế, xin... đừng, nghe anh!

Lụa tơ, lụa tơ xin nhớ để dành
Ðể đời vá áo cho lành nỗi oan.
Chỉ xé một thước lụa thôi,
Bao người áo rách, tội trời ắt mang

Mừng ngày đất nước, đất nước bình an
Tự do, dù sống nghèo nàn
Mình vẫn vui, mình vẫn vui
Là thơ em, Tấm Lòng Vàng của anh.
Lụa vàng, lụa vàng cờ sẽ mịn màng,
Là thơ em, Tấm Lòng Vàng của anh.
La la la la . . . . .

Thơ Ý Nga.  Nhạc Dân Chủ Ca


EM À!

Đừng bún chả, lẩu lươn, tôm càng nướng
Chớ tầm bì, bánh xếp nước, bò kho
Viết cho anh lời tranh đấu cam go
Để anh nhớ Muỗng Bo Bo Tù Tội.

TẶNG SÁCH

Thay vì kính tặng bó hoa
Tôi xin gửi sách làm quà kết thân,
Sài Gòn Nghĩa Thư tri ân,
Tấm lòng thương Nước, xót Dân, tỏ bày.

TỪ NGÀY ĐỔI CỜ

Khẩu hiệu của Việt Cộng:
“Tiến nhanh! Tiến mạnh! Tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ Nghĩa!”

1975
Phần ăn là một củ khoai
Vừa hà, vừa sượng, nhẹ hều lòng tay
Mà sao cuốc, xẻng nặng vầy?
Người tù: tủi nhục, tù đày, kém may
Làm quen khổ đói mỗi ngày
Nhớ con, thương vợ, biết bày cùng ai?
Ai… ai cũng như ai… này
Tù to, tù nhỏ: đảng vây kỹ càng!

2007
“Tiến nhanh! Tiến mạnh!” Khoe khoang.
Cộng Tàu vào Việt Nam, mang Đại…Đồng!!!
“Vững” chưa đầu gối* cầu phong?
Ai tai!!! Bắc thuộc dọn lòng cúc cung?
“Vững” chưa tài sản gian hùng?
Bán dân, hại nước! Đường Cùng “chắc” chưa?

2009
Phần ăn năm xưa vẫn… thừa
Nếu đem so với thượng… thừa thời nay:
Trẻ con bới rác, ăn mày
Vẫn trơ xương với đổi thay màu cờ.

2010
Đã đành Việt Cộng nhởn nhơ
Việt gian ăn có nhảy… vô ăn… gì?
Còn không một chút lương tri?
Hồn ma Chiêu Thống cũng… khinh khi kìa!

*Có chân không đứng lại… quỳ,
Có lưng khúm-núm, nên đi phải... khòm.

Mưa Đêm Và Một Dấu Hỏi


MƯA ĐÊM
Mưa đêm buồn quá! Mưa đêm!
Kìa cơn gió lộng càng thêm nhớ Nhà
Ba mươi năm đã trôi qua
Mưa đêm ai khóc san hà bất an?

MỘT DẤU HỎI
Cuối bài thơ em chấm
Một dấu hỏi thật đau
Bây giờ và mai sau
Ai trả lời em được?

Chọn con đường gió ngược
Vắng vẻ, lạnh tứ bề
Dốc cao. Vất vả ghê!
Bao giờ về đến đích?

Thơ Ý Nga, nhạc: Dân Chủ Ca


DÙNG CHỮ CỦA…TA

Chớ “in ấn”, dây dưa qua “vụ việc”
Chữ đừng tô “đỏ”, ớn thấu trời xanh
Đừng “phạm trù”, đừng “nhất trí” chị, anh
Chữ đúng nghĩa, Việt Nam mình nhiều lắm!

KHIẾP SAO MÀ…CAY!

Em khoe muối ớt, khế vàng
Chanh chua trong nắng cười vang, đãi đằng
Cho anh ngọng nghịu nói năng
Men tình chuếnh choáng dùng dằng cay, chua
Cái miệng khế vào, lời ra
Ớt đỏ như thế ai mà dám… hôn?

Ớt... đỏ mà sợ mất hồn
“Cờ Sao” cũng... đỏ sao còn chưa kinh?
Đỏ... cờ, cả nước điêu linh
Cộng Tàu, Cộng Việt quyền hành xúm chia
Cả dân tộc khổ kia kìa!
Sá gì chút xíu cay chua vườn nhà
Anh à! Anh có tài ba
Đỏ... Cộng, đỏ… ớt có là gì đâu!
Thương em, anh phải đi đầu
Đánh Đông, dẹp Bắc! Mau mau anh hùng!
Góp phần cho đẹp Chuyện Chung
Thời em xin Mẹ nuôi... ong ăn mừng
Đãi anh mật ngọt thơm lừng
Nụ Hôn Chiến Thắng không chừng… bớt cay!

LƯƠNG TÂM VÀ CHÍNH KHÍ

Người vượt biển đã ăn… thân đồng loại
Cả một đời nỗi ám ảnh khôn nguôi
Cả một đời nhìn ánh nguyệt mòn soi
Những xác thịt gọi lương tri tội lỗi.

Người Vượt Biển, kinh niệm hoài không mỏi
“Tử quy”*? Rồi cũng đến lượt cả thôi!
Ba mươi năm lòng hướng về trùng khơi
Điều tâm ước: giải oan khiên, tức tưởi.

Người Vượt Biển ôm nỗi buồn rười rượi
Nhìn thuyền nhân biến dạng thành “Việt kiều”
Áo gấm về, vui trên những trớ trêu
Kể vanh vách, nắn cho… tròn chỗ… méo.

Người vượt biển cười, khoe khoang, ưỡn ẹo
Phong thánh thần bọn tà thuyết, mỵ dân:
Mỗi đảng viên trăm mỹ nữ, cung tần…
Ngồi hưởng thụ trên đầu dân, chễm chệ!

Người Vượt Biển trở về, tìm mưu kế
Đường nhiêu khê, không thối chí, nãn lòng
Nước suy vong, “Cùng tắc biến,… tắc thông”**
Tìm Mạch Nối lật cho hùng trang sử!!!

Người Vượt Biển, sáng tác bằng ấp ủ
Nhạc, thơ, văn, họa rõ nét quê hương
Kìa xem “Trâu nhớ ngõ, chó nhớ đường”
Người đâu thể ra đi là chấm dứt!

Bao thuyền nhân, bao nhiêu dòng ký ức
Chờ ai đây? Còn chính trực phân minh?
Mặc Cộng nô hoài thao túng, lộng hành?
Bao Quốc Hận bấy nhiêu lần lãng phí!!!

Người Vượt Biển! Hãy nêu cao sĩ khí!
Gom thành tâm, thiện chí lại vì dân
Đánh cho tan thuật “kiều vận”, Việt gian
Dẹp cho sạch bọn nằm vùng hải ngoại!!!

Người Vượt Biển, từng trấn sơn bình hải
Đoàn kết nhau thành Sức Mạnh Vô Song
Gom Toàn Quân Chưa Giải Ngũ, hướng lòng
Về Tổ Quốc từ thế Chờ Tác Chiến.

Người vượt biển, tôi cũng từng vượt biển!
Người nam nhi, tôi nhi nữ thường tình
Từ hoàng hôn tôi mơ ánh bình minh
Cho dân tộc, khúc khải hoàn rực nắng!

*Sinh ký, tử quy” = sống gửi, thác về
**”Cùng tắc biến, biến tắc thông”.

Viết thay những Thuyền Nhân vẫn… sống cho quê hương!


CONSCIENCE AND UPHOLDING THE SPIRIT
The ocean-crossers* ate their fellow man’s flesh
For their whole lives, they have been constantly obsessed
For their whole lives, they have been watching the moon faded.
The flesh has reminded them of their conscientious remorse.

The ocean-crossers never cease their prayers at any service mass,
“Return after death”* will naturally become their home-coming paths!
Thirty years… their minds are still with the ocean
Their earnest wish is to clear off their painful obsessions.

The ocean-crossers bear a grave sentiment
To watch “boat people” transform into the Viet “on-tour” men.
In silky outfits, they return home to enjoy whimsical treats,
Telling in great detail by twisting words to make things sound perfect.
The ocean-crossers smile, boastingly fidget.
Praising solemnly the evil doctrine, which fools the populace.
Each high-ranking person owns hundreds of pretty girls and mistresses
They enjoy in the forefront, posing cross-legged!

The ocean-crossers return home to find a plan to surf,
A complicated task, but determined to never give up.
A nation “Being cornered leads to change, and subsequent success” **
Finding connection to turn the history will certainly take place!

The ocean-crossers quietly compose
Music, poems, novels, depicting their homeland in great detail
Such as “Buffalos remember their paths; dogs their trails.”
One cannot cross the river, then burn the bridge to put an end to it!

Countless boat people, countless memoirs recorded.
Waiting for someone? A person well-behaved and honest?
The Communists abusing their power is couldn't be concerned less?
The nation’s hatred rises, so does its resources to waste!

The Ocean-Crossers! Uphold your noble spirit!
Make full use of your will to serve the people
(By) knocking down the treachery tactics
To clear up the undercover abroad!!!

The Ocean-Crossers ever guarded mountains, and subdued seas.
Combined all forces to form a unique authority
Gathered all militants not yet discharged, all with willpower
To readily engage in a combat for (their) fatherland,.

You crossed the ocean; I also crossed the ocean!
You are Men; I, an ordinary Woman,
From dust, I’ve dreamt of the crack of dawn
Which gives our people a piece of shiny triumphal music!

*The Ocean-Crossers: those who fled from homeland by way of crossing the ocean.
** Private conversation with the poet.

Written for the boat people who still struggle for the homeland!
Poem by Ý Nga, translated by Thoai Lien



CONSCIENCE AND WILL
The “Boat People” who was nourished with the corpse of his congeners
Is persistently haunted for life
For life he will see a worn-out moonlight
And the flesh that reminds him of his culpable conscience.

The “Boat People” incessantly recites her prayers
Death we will face all of us one day anyway
For thirty years her heart goes to the ocean
And her hope is to be exonerated from the unjust painful sin

The “Boat People” keep sadness deep in their heart
They witness the evolution from “Boat People” into “Việt Kiều”* ‘s
Well-dressed in suits, he find joy in shocking pleasures.
Recounting them, falsifying them as much as they wanted

The “Viet Kieu” smiles, bragging and wriggling,
Eulogizing the heretics and demagogues,
And the party members with their harems
Who sit majestically on the head of the people.

The “Boat People” return with secret plans
Not discouraged by the obstacles
The fatherland is in peril, they give their hands
To find a way to fight and write a new page in their history

To show love for their country,
The “Boat People”, create from their heart, songs, poems, writings, and paintings.
Look! Buffaloes and dogs find their way home,
How can human beings leave their homeland for good?

As many “Boat People”, as many sad memories
Why waiting? Where is the clear will?
Let the vile Communists abuse of their power?
As much resentment has been wasted

Oh! “Boat People”, show your pride!
For the nation, open your heart, show your good will!
Annihilate the “Kiều Vận”** tactic and the traitors
Exterminate all the spies who are among us.
Oh! “Boat People”, you who had fought for your country
Let’s unite to form an incomparable force
Together those who are still in the ranks
Let our heart go towards our fatherland and be ready to fight.

I am also a “Boat People” like you
You’re proud men, I am an ordinary woman
But since dusk I dream of dawn
For my countrymen, I dream of a triumphant return!

*Vietnamese living abroad
**Campaign to win the heart of the anticommunist Vietnamese living abroad.

On behalf of the boat people still living for their fatherland
Poem by Ý NGA. Translated by HUONG DUONG