Friday, December 3, 2010

LÀM SAO


Làm sao chạm được lòng người?
Để đo nông cạn cho đời bớt đau
Để không ai nỡ hại nhau
Cơn đau biến mất, thêm màu thương yêu.


KHUYÊN EM


Ngoan nhé em yêu, cứ dịu hiền
Giữ hoài đức hạnh, em đừng quên!
Người con gái Việt anh thương mến
Chừng ấy đủ yêu! Nhớ giữ gìn!

Em khánh kiệt những lệ buồn sa mặn
Anh tràn đầy những bố thí, đặc ân
Ừ thì thôi, “Giun xéo lắm cũng quằn!”
Xong bài toán, ngu nhân thêm già dặn.

Bài thơ đọc, nghe tủi buồn thân phận
Thân phận mình, thân phận nước cùng dân
Cũng một câu “Giun xéo lắm cũng quằn!”
Phải chịu đựng . . . . . đến bao giờ em nhỉ???

Cộng Hán, Việt lắm mưu ma chước quỷ
Anh khuyên em đừng vì chút sầu riêng
Hãy vì dân nghĩ chuyện lật tà quyền
Được như thế lòng ta không thấy thẹn.

Người tỵ nạn thân chìm sâu lòng biển,
Bao anh hùng đã vị quốc vong thân
Sá gì em, một chút khổ cá nhân
Em ngoan nhé! Cho anh hoàn chí cả!

Em đừng khóc, đừng nọ kia vô nghĩa
Em xem kìa! Bao phụ nữ bôn ba
Quên đời hoa, đánh đuổi bọn gian tà
Bị đày đọa chốn lao tù nghiệt ngã.

Anh không thể vui cùng em nhàn nhã
Phận làm trai phải nghĩ đến san hà
Trước Chuyện Chung, phải ích Nước, lợi Nhà
Rồi sau sẽ hưởng tình riêng nhàn hạ.

Em ngoan nhé! Ngoan cho toàn chí cả!


KIÊU SĨ


Kiêu sĩ này rất quen
Viết văn chỉ… để khen:
Bạn ăn chơi chè chén,
Vòng lợi danh bon chen.

Kẻ xu nịnh vây quanh,
“Thưa ông” và “Bẫm anh”
Rã rời manh “chiếu rách’’
Hắn chễm chệ ngon lành.

Mốc thếch những i uông,
Ăn, nhảy… rập một khuôn
“Việt kiều” nuôi Việt… Cộng,
Bất lương chung một chuồng!

Khề khà, khệnh khạng khen:
Tên khù khờ ố hoen,
Kẻ “bầy nhầy đo đỏ”,
Râu sũng rượu, nồng men.

Thơ toàn nghĩa tối đen,
Bên những chuyện… tắt đèn,
Tán hưu và nói phét,
Khơi động lòng ghét ghen.

Mê sảng: trống, loa, kèn,
Đập suốt ngày eng eng,
Khua tay chân, hò hét,
Diễn đàn nào cũng chen!

Huếch hoác, huênh hoang, hèn
Sách bày bán mới keng,
Trắc, bằng nổ lộp bộp
Kênh kiệu vần… rối beng.

Hắn nhờ người rung chuông,
Leo sân khấu diễn tuồng,
Hứa đền đáp, ban thưởng,
Màn rách vẫn chưa… buông!


NHÀ BÁO… ĐỜI


Ngồi lê đôi mách viết bài
Bao nhiêu chỉ trích bấy “đài’’ ăn thua
Báo… đời ra… chợ xưng vua
Chợ tanh tưởi rác, “vua” mua danh hời.


VỖ TAY


Tay nào đùn việc cho người?
Tay mô vỗ mãi những lời thối hoăng?
Chân gì cứ chạy lăng xăng?
Chân chi bị đá, rịt ràng “đỏ” tươi?

Vỗ tay khen Đảng: dư lời
Cà tàng, cà nhắc: miệng thời im re
Vỗ tay, cả bọn vụng về!
Tát tai chi uổng! Một bè Việt gian!


SAO KHÔNG CHỐNG CỘNG LẠI CHỐNG TRỪ?


Một ông đục phá, hai ông đánh
Ba, bốn, năm ông im lặng nhìn
Chín, mười ông, nhẹ dạ cả tin
Hỏi còn ông nảo, ông nao nữa?