Wednesday, February 24, 2010

NGÀY XUI

Người ta bảo nhau kiêng cử
Hôm nay thứ Sáu, Mười Ba
Dặn dò: Phải cẩn thận nha!
Làm lành, tránh xa điều dữ

Còn ngày nào xui hơn nữa?
Ba Mươi của một tháng Tư
Cột đèn cũng muốn... di cư
Đất nước thành Tù Kín Cửa

Còn ngày nào xui hơn thế?
Thứ Tư của năm Bảy Lăm
Đếm hoài đã hăm tám năm
Chao ôi là cơn hưng phế!!!

MỘT THÁNG TƯ NÀO ĐÓ

Một Tháng Tư nào đó
Tôi làm thơ hồi hương
Báo cho Mẹ Già thương
Rằng con yêu trở lại.

Một tháng Tư nào đó
Chúng ta về quê-hương
Đi khắp các phố phường
Thăm anh em, dòng họ.

Vui lên đi Chị, Em!
Vui lên, vì bóng đêm
Rồi sẽ thua Ánh Sáng
Khi mặt trời bừng lên.

Một Tháng Tư nào đó
Người mình từ bốn phương
Sẽ quay về cố quốc
Cờ Tự-Do cao dương.

Tôi sẽ làm thơ tình
Cho quê hương của mình,
Cho bao nhiêu chiến-sĩ
Đã một đời hy-sinh!

Vui lên đi nhé anh!


Kính tặng anh chị Nguyễn Hữu Luyện

THIÊN THẦN CỦA ANH

Anh cho em phép thiên thần
Thì em chắp cánh một lần thử bay
Cho em, em sẽ nhận ngay
Trời cao tung cánh cùng mây em về
Nương theo gió tìm lại quê
Ngắm đồng lúa chín, bờ đê rất nghèo
Thiên thần quyết chỉ mang theo
Tự-do, an-lạc rải đều quê-hương
Cho lời mến, nhận lời thương
Vui ơi đất nước thiên đàng sẽ nên
Cám ơn người, em gọi tên
Thái hòa đất Mẹ, nắng lên rỡ ràng
Xin Trời tiếp chuyện dở dang
Giúp em trồng lại hoa Vàng nhà ta.

THUYỀN NHÂN LẠI NHỚ THUYỀN NHÂN

Sáng thứ sáu, sáng tháng Tư sầu thảm
Nén hương buồn, thắp tưởng niệm anh linh
Thầm tri ân bao chiến sĩ vì mình
Đã nằm xuống khi quê hương khói lửa

Tối thứ bảy, họp hành chưa được nửa
Em về khuya, nước mắt chẳng chịu khô
Ôm cơn đau, nhớ bác, chị, dì, cô
Nhớ người sống và người ra thiên cổ

Trưa chủ nhật chờ cơm trong nỗi nhớ
Trời mù mây và tuyết trắng đất người
Anh đi chơi, em nhớ bạn trùng khơi
Những thân thiết trở về cùng kỷ niệm

Đêm chủ nhật, lại một mình rối rắm
Cửa chờ ai, ai chờ cửa đêm nay?
Em nhìn em, sao mà lạ lùng thay
Trời khuya khoắt nhớ Nhà ra… nước mắt.

NƯỚC MẮT THÁNG TƯ

Lễ tưởng niệm Tháng Tư
Nước mắt người rất dư
Khóc người thương khuất bóng
Không một câu giã từ.

TẠ ƠN

Con tạ ơn Người Vì Nước
Anh thư, chư vị anh hùng
Người sau noi gương kẻ trước
Sống, chết đều vì Chuyện Chung.

Con tạ công ơn Cha Mẹ
Đã cho con được chào đời
Sinh thành, ra công nuôi dưỡng
Và cho con học làm người.

Em cám ơn Anh san sẻ
Bao năm vất vả thuyền nhân
Chia cùng khổ đau, tuổi trẻ
Dấn thân, thiện nguyện ân cần.

Chị cám ơn Em lo lắng
Săn sóc Cha, Mẹ, anh, em
Việc nhà thu xếp êm đềm
Gói ghém trong ngoài trọn vẹn.

Tôi cám ơn bao Nghệ Sĩ
Gợi hứng cho nhiều vần thơ
Nhắc tôi không được thờ ơ
Phất Cờ Tự Do cho được.

ĐỌC THƠ

Đọc thơ cảm nhận cõi lòng,
Người Thơ Yêu Nước, tấm gương “Nhụy Kiều”*
Thương dân nắng sớm, mưa chiều
Vẫn trong tăm tối bởi "triều đại" ngu.

Vĩnh Nhất Tâm, 29.6.2008.
---------------------------------------------
*Triều đại ngu: chế độ Việt gian CS
**Nhụy Kiều
Đến năm 248 AD, nước ta vẫn bị cảnh lệ thuộc vào nhà Đông Ngô, thời Tam Quốc của nước Tàu. Noi gương hai bà Trưng, bà Triệu Trinh Nương từ thuở nhỏ đã tỏ ra là một cô gái có sức mạnh và có ý chí kiên cường.
Năm 20 tuổi, Bà đã vào rừng sâu chiêu mộ hàng ngàn tráng sĩ rèn luyện võ nghệ. Ông Triệu Quốc Đạt thấy em làm chuyện khác thường mới đem lời khuyên can, bà khẳng khái trả trả lời:
"Ta muốn cởi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng kình ở biển Đông, quét sạch bờ cỏi để cứu dân ra khỏi nơi đắm đuối, chớ không thèm bắt chước người đời cúi đầu cong lưng làm tì thiếp cho người ta".

Rồi cùng anh là Triệu Quốc Đạt đứng lên khởi nghiã, bà cởi voi mặc giáp vàng cùng ngàn nghĩa binh đứng lên đánh đuổi Thái Thú Lục Dận thống trị tại quận Cửu Chân.

Trong chiến trận, Triệu Trinh Nương tỏ ra can đảm phi thường, được quân sĩ tôn bà là "Nhụy Kiều Tướng quân". Danh tiếng của bà vang vậy khắp cỏi Giao Châu.

Có một loại võ công đến nay ít được nghe nói tới: "Giao Châu Hổ Hống" là công phu "Cọp Rống" tối thượng trong võ thuật An Nam.

Trong Hiệp khí thuật có phương pháp kết hợp khí học và tinh thần để phát huy sức mạnh, kể cả sức mạnh âm thanh như tiếng hét Kiai, và kiếm pháp của bà vẫn còn được lưu truyền là bài Thảo Bộ Nhụy Kiều Kiếm Pháp mà võ học Tây Sơn đã trân quý giữ gìn.

LÀM THƠ

Thả mơ, thả mộng về Quê
Hạt mưa, vạt nắng vẫn mê ngày ngày
Từng chùm bông giấy bay bay
Từng chùm hoa sứ hương ngây-ngất lòng,
Ngọc lan, từng đóa tơ hồng,
Mỗi ngày anh tặng để… trồng Cây Si

Ý về, tâm nhớ cách chi
Chân đi, lòng chửa được gì cho dân!
Thơ theo em, đã mấy vần,
Hương hoa em giữ, lại càng tủi thân!

Hồn ơi thân xác mấy phần?
Sao em một xác, mấy lần nhiêu khê?
Ở đây sung-sướng, muốn về
Thương Quê, thương quá! Tội ghê dân nghèo!
Câu thơ lạc vận lỡ gieo
Mở, xanh trang giấy! Kết theo ý buồn!

VIẾT CHO VIỆT NAM

Người ta “hồng, đỏ” huyên thuyên
Riêng tôi xin giữ trinh nguyên sắc Vàng
Câu thơ viết chẳng dễ-dàng
Tâm đau ứa máu, cho giang san mình.

LỄ TÌNH

Tặng em một đóa hồng vàng
Em tô sọc đỏ cho chàng… ngẩn-ngơ.

Tặng anh một đóa Hoa Mơ
Rực màu Tổ-Quốc nên thơ Cờ Vàng
Thêm câu lục bát, tình nàng
Giữ đi anh nhé, muôn vàn dấu yêu!

VẦN THƠ KHÔNG MỚI

Cần chi là thi pháp
Khi lời không thực tâm
Đem văn chương nối ráp
Chính người viết cũng lầm

Cần chi dùng ẩn dụ
Hay điển tích tham lam
Mới nên rằng thi phú
Bằng nhan đề Việt Nam

Em nhắc hoài bổn phận
Để nhớ mãi không quên
Lòng dân mình uất hận
Bao sử hùng đẹp tên

Bài thơ không cú pháp
Chẳng cấu trúc dài dòng
Em trải lòng, không nháp
Anh đọc nhức đầu không?

SÔNG NÚI

Còn bài thơ nào hơn
Tình Chung? Không dỗi hờn!
Quê-Hương và Tổ-Quốc
Chỉ một nét vẽ buồn.

Còn màu sắc nào thanh
Hơn được cả màu xanh
Đem cho người hy-vọng
Sông-Núi, tình Em-Anh.

ƯỚC NGUYỆN

Mỗi người mang một cái hay
Chân đi hồn ở, đất này tình kia
Quốc sầu, thương nước phải chia
Dở, hay? Giấy rách giữ bìa Việt-Nam!
Gói trong uất nghẹn cõi phàm
Gửi tay trời đất giữ giùm dân tôi
Sao cho hậu thế chẳng tồi
Rút kinh-nghiệm máu đắp bồi niềm đau
Cội nguồn xin giữ giùm nhau
Mai về dựng lại đẹp giàu quê-hương.

ĐI TÌM HẠNH-PHÚC CHUNG

Em nghĩ đến quê-hương
Với bao là tang thương
Đã rách càng thêm nát
Cộng-sản vẫn cùng đường!

Mậu Thân rồi Giáp Thân
Trẻ dưới tay hung thần
Trả bằng bao giá máu
Ôi tội-nghiệp người dân!

Bán dân rồi bán nước
Đảng mặc sức ăn chơi
“Giặc cờ đỏ” sau trước
Phá non sông tơi-bời.

Đã thêm nữa một năm
Mình vẫn chưa về thăm
Cố Hương xa vời-vợi
Đường chiến-đấu âm-thầm.

Anh, người khơi ánh đuốc
Xin hãy cùng em soi
Rửa cho sạch nhơ-nhuốc
Tự-do ta phải đòi!

Bằng những chiến-đấu thi
Viết trong niềm kiêu-hãnh
Anh hãy cùng em đi
Truyền cho nhau sức mạnh.

Quốc dân là trên hết
Chúng ta phải trường kỳ
Sử hùng thêm trang ghi
Mới là chân hạnh phúc.

SÁCH MỚI

Anh viết gì đi! Hãy viết thêm!
Xin đừng than: -Nhớ một mình em!
Quê hương, dân tộc, ngàn đau khổ
Viết để mai…còn, con cháu xem!

NGƯỜI LÍNH LUÔN HÀO HÙNG

“Ngoktu”, Huế, khe Sanh…
Đã ghi bước chân Anh
Thật kiêu hùng, ngạo nghễ
Bao chiến tích lừng danh.

Cánh dù còn lơ lửng
Đạn veo véo xuyên đầu,
Dù kiên gan chịu đựng,
Cái chết cũng thật… mau!

Từ “Trị Thiên vùng dậy”
Dân vẫn hằng biết ơn
Cuộc hành quân Lam Sơn
Rồi “Mùa hè đỏ lửa”:

Lửa nháng, mắt Anh…cay
Đạn nổ, rồi... miểng bay
Tiền Sát Viên bị…pháo
Áo trấn thủ máu nhầy.

Lính Mủ Đỏ oai hùng
Đến viên đạn cuối cùng
Anh vẫn còn chiến đấu
Trong bom đạn mù tung.

Dù tử thần cận kề,
Anh tung “Em 26” (lựu đạn M26)
Mở đường máu chở che
Cho bạn bè được thoát.

Tử thần vẫn còn…chê
Bàn tay anh can đảm
Quăng thêm nữa, ngược về
Vị trí vừa xuất phát.

Ơn các anh khôn cùng
Từ “Kontum kiêu hùng”
Đến “Bình Long, anh dũng”
Vì dân đã hết lòng.

Ống liên hợp ép tai
Miệng vẫn còn van nài,
Gọi: “Tăng cường yểm trợ!”
Anh đã chết bi ai.

Bao trận chiến ác liệt:
Từ Quảng Trị, Nhị Bình,
Sông Pô Kơ, Tân Cảnh,
Đều nhuộm máu chiến binh.

Bao anh hùng Khinh Binh
Giành giật từng sự sống
Gương can đảm, hy sinh
Chiến đấu cho dân lành.

Câu thơ viết cho Anh
Những người đã nằm xuống
Bài thơ hóa…long lanh
Nhang tàn, vòng một hướng.

Hướng Quê Nhà xa xăm
Có bao người âm thầm
Lời cầu kinh đêm vắng
Cho những người thác oan.

VẠC KÊU!

Đỉnh non mà nếu trăng mờ
Đẹp như lụa, mỏng như tơ: thơ Trời,
Đưa tay vớt mảnh trăng rơi,
Mờ thơ Nguyễn Bính, mở lời cụ Châu (*)
Họ Phan khinh mộng công hầu
Niềm vui xem nhẹ! Bạc đầu vì dân!

Vạc kêu đầu núi tủi thân:
Còn bao chí sĩ, văn nhân, hiền tài,
Một lòng nhà Việt chung vai,
Thu tàn sức, góp thái lai sơn-hà?

Đêm buồn vài dòng thi ca
Cũng lưu-vong tựa vạc nào góp âm.

---------------------------------

(*) Phan Bội châu.

CHỈ TẠM BIỆT THÔI!

Tình em nở từ ca dao
Từ bao tục ngữ, vận vào cõi thơ
Từ năm đợi với tháng chờ
Đường hồi cố quốc cứ mờ, mờ mi!
Gọi em thức, lay anh vì
Lời chào tạm biệt, đường đi muốn…về
Ầu ơ ngọt lịm đường Quê
Ầu ơ chữ tím lời thề hôm nao!!!

LÀM THƠ CHO NHÀ

“Cầm lược thì nhớ tới gương”*
Cầm gì anh hỡi sẽ thương em hoài?
Em noi gương sáng: gươm mài
Chờ người-yêu-nước trao tay, phất cờ

Cầm gươm anh nhớ: em chờ
Rồi tình sẽ đẹp hơn…thơ trữ tình.

----------------------------------------
*Ca dao.

TRẬN HẠ LÀO

Âm vang kèn trận Hạ Lào
Thúc quân vượt khỏi chiến hào: “Tiến Lên!”
Thiên anh-hùng sử khó quên
Máu xương đọ sức, tuổi tên so tài.

Bên mình chỉ bốn trăm hai [420]
Mà oanh liệt phá vòng đai trung đoàn.
Đương đầu với những ba ngàn,
Địch quân “Tiền pháo” sẵn-sàng “Hậu xung”.
Thiếu người: sức kiệt, lực cùng
Anh-hùng ở chỗ: Chết không đầu hàng!
Trông chờ tiếp-tế, dùng dằng,
Tả xung hữu đột…cầm bằng tay…không!!!
Cưu mang đồng đội thương vong,
Ai còn sống sót, phá vòng trùng vây.

Không tiếp viện, chẳng bó tay:
Trên sáu trăm giặc [600] phơi thây chiến trường
Cùng cực chưa hẳn cùng…đường
Những Người-Vì-Nước coi thường đời riêng
Đạn tầm cao, máy bay lên
Khó-khăn tiếp liệu, trời nghiêng khói mù*

Tử thủ trước quân tử…thù
Hạ Lào trận đánh ngàn thu oai hùng.
(Làm rầu cả nồi canh chung?
Dăm con sâu nhỏ thật không đáng gì!)*
Bao nhiêu chiến-sĩ uy nghi
Có đâu như tiếng thị phi quấy rầy*

Quân kèn âm vọng còn đây!
Hồn thiêng tử sĩ, gió lay ngọn cờ!


------------------------------
*Khoảng 17 người trong một tiểu đoàn của QL VNCH đã bị khủng-hoảng, cố bám vào càng trực thăng để đào thoát, số còn lại vẫn bình-tĩnh chiến-đấu.

*Có một tấm ảnh lưu lại cảnh một người lính VNCH bám vào càng máy bay trực thăng để thoát khỏi chiến-trường, đã được phe phản chiến và thân Cộng đem đi rêu-rao khắp nước Mỹ, như một bằng-chứng về sự khiếp nhược của cả QL VNCH.

Kính tặng những quân-nhân Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa (QL VNCH) đã chiến-đấu trận Hạ Lào 1971.

ANH HÙNG VÔ DANH

Ai ngồi vót cọc cắm sông
Bạch Đằng lừng-lẫy chiến công năm nào?
Ai và ai, hỡi anh hào?
Thương dân, yêu nước giặc vào đành lui
Giặc Mông Cổ còn phải lùi
Vô Danh! Ai điểm tô vui sử nhà?
Anh Hùng vó ngựa bôn ba
Hiên ngang dũng cảm, đẹp Hoa Hào Hùng
Vinh danh Người, vinh danh chung
Lời thơ tưởng niệm, hương cung kính về.

MẤT CẢ RỒI, ĐỜI CÒN GÌ HƠN!

Những hồi ức chiến-tranh
Lửa và máu đã tanh
Đổ ra vì cộng-sản
Mặc ngoại bang tranh giành.

Trận chiến Ban Mê Thuột,
Cuộc triệt thoái Cao Nguyên,
Rồi chiến-trường Trị Thiên,
Thêm Cà Mau, Tuyên-Đức…

Trang sử nhà anh viết,
Bằng máu chính thân anh.
Thân tạm dung thua thiệt,
Cũng chẳng màng lợi danh.

Đời lao công tập-tễnh,
Bằng cấp, xếp đem chôn,
Mỗi người một tâm bệnh,
Thân xác như vô hồn.

Những đứa con Việt-Nam,
Đời tỵ-nạn âm-thầm,
Nợ áo cơm, nước mất,
Nuôi mẹ già bằng…tâm.

Nuôi con ra kỹ-sư,
Đứa giáo-sư, bác sĩ…
Dù nghèo hèn, tạm cư
Không một ai khinh-bỉ.

Anh than: “Kháng chiến ma,
Tôi góp tim làm quà.
Bây giờ chiến-khu… giả,
Tóc cũng vừa… râm hoa!
Mấy Chính-Phủ Lưu-Vong
Là bấy nhiêu vương-miện…”
Lệ anh chảy ròng ròng
Nhiều hơn máu thời chiến.

Đêm nằm thương quê Mẹ,
Lệ rơi ướt bờ vai,
Gia tài ngày càng…nhẹ,
Nhẹ hơn cả hình hài.

Người lính rất cô-đơn
Gà trống ôm tủi hờn
Không một lời than-vãn
Đời còn gì buồn hơn!

NGƯỜI VỀ

Em đi để lại nụ cười
Chia tay không được ngậm ngùi nhé anh!
Ðường về dù phải chiến-tranh
Vẫn hơn khổ với “hòa bình” bao năm.

THẦY CŨ

Bọn cộng sản làm khổ
Gia-đình nào sướng đâu
Thất học đàn con nhỏ
Vợ tảo-tần, lao đao

Vai gầy càng ê ẩm
Vợ con thêm ê chề
Hăm lăm năm “giải-phóng”:
Thầy giáo? Bốc vác thuê!

Political Refugee

You never know how much I miss my motherland
And dream to be there again
Watching the reapers working with strong hand
In the twilight
And enjoy the beautiful life
Of our countryside
Will the Freedom turn to us?
If it will
We have to keep so tight, so strong in though
That, where there is no freedom, human right is nothing
Because with the “Red Communist” there is no “Green”


NGƯỜI TỴ NẠN CHÍNH TRỊ

Bạn làm sao hiểu lòng tôi
Xa quê, mơ trở lại nơi nhớ còn
Ðời đẹp, trong buổi hoàng hôn
Mạnh tay thợ gặt làng thôn, thấy rồi…
Tự Do về lại? Làm người,
Chúng tôi giữ vững cuộc đời tự do
Vì chưng, không có Tự Do
Và Nhân quyền, chẳng ra trò trống chi
Ðỏ lòm Cộng Sản một khi
Bạn ơi! Ðời có còn gì xanh tươi!


Nguyễn Hữu Nhật dịch.


PERSONNES ADROITES DE RÉFUGIÉ
Vous ne savez jamais combien je regretter ma patrie maternelle
et rêve pour être là encore,
observant les moissonneuses travailler
avec la main forte, au crépuscule
et appréciez la belle vie de notre campagne.

La liberté se tournera-t-elle vers nous?
S'il, nous devons garder tellement fortement, si fort dedans cependant que,
là où il n'y a aucune liberté, le droit de l'homme n'est rien.
parce qu'avec “le communiste rouge”
il n'y a aucun “vert”.

Nguyễn Thị Vinh dịch.

CHẲNG THỪA, AI LẠI ĐEM CHO!

Người ta: -Xin chút hương thừa
Em xin Tất Cả mới vừa nhớ thương!
Bao chương viết về quê hương,
Bao sách, thì bấy nhiêu chương nặng tình.

GỞI EM

Những bài thơ cùng ý,
Gởi Em đọc cho vui
Nhà Việt Nam khốn khó
Chia nhau chút ngậm-ngùi.

QUỐC HẬN, QUỐC PHÁ

-Em ơi mình nhắc tháng Tư
Máu sôi căm hận dẫu dư khổ sầu
Bạn anh, tù đến bạc đầu
Thân vừa thoát ngục tìm tàu ra đi
Gia đình lại vẫn... chia ly
Chồng đi bước trước, vợ ghì con thơ
Chia con, bịn-rịn đợi chờ
Ngỡ mai xum họp, ai ngờ mất nhau
Người đi trước chờ người sau
Chờ ra...mất tích ai đau hơn cùng!
Nuôi con bằng nỗi nhớ nhung
Đêm nghe sóng vỗ trùng trùng bão dâng.
Nghĩ thương ai mắt thâm quầng
Dắt con ra Bắc thăm chồng ốm đau
Ngày về chưa ấm hơi nhau
Sinh ly tử biệt, nỗi đau chẳng rời…

-Anh kể vắn tắt vài lời*
Mà em thao thức, dài ơi nỗi buồn
Quốc Hận bao người lệ tuôn?
Quốc phá, ai ngược về nguồn mua vui???

--------------------------------------

*Chuyện người lính VNCH mang tên NTB.

LÒNG TRI ÂN

Cơm cha, áo mẹ, công thầy
Tiền nhân huyết sử càng dày ơn sâu
Làm người phải nhớ vì đâu
Dẫu cao sang cũng đội đầu, khắc tâm.

ĐỂ LẠI CHO NHAU

Quên khổ đau dân Việt?
Xin hỏi nhỏ với nhau:
Vẫn còn bao rên-xiết
Quên có được chăng nào?

Bao khốn-khổ nhọc-nhằn
Đời người tù đã trải
Lằn roi quất còn hằn
Trên lưng, rồi theo mãi.

Bên anh có chúng tôi
Trong âm-thầm ngưỡng mộ
Những người hùng…Than ôi!
Luôn chịu phần thua lỗ.

Những người lính như anh
Sá chi đòn tẩy não
Sen nào dễ hôi tanh,
Với bùn đen hung-bạo.

Viết! Hãy viết đi anh!
Khi trí còn sáng-suốt
Những vết thương chưa lành
Lở-loét và đau buốt

Bệnh quỷ có thuốc Tiên
Là tình người Yêu Nước
Sống không lo đời riêng
Mà vì dân trước hết!

CHIẾN-SĨ

Người ra bưng, lên núi,
Nguời âm-thầm trở về,
Mặc vợ con tiếc nuối
Đường chiến-đấu đam mê

Gom ước mơ, lý tưởng
Người chọn đường hy-sinh
Giữa cuộc sống thanh-bình
Quyết khước từ không hưởng

Vì bọn Việt gian đỏ
Dày mả tổ, rước voi.
Buôn dân và bán nước
Nên độc lập phải đòi!

Vì tự-do không có
Chữ thôi thúc em ghi
Cho đồng-bào cố quốc
Lời của người-đã-đi

Mấy ai đọc bằng hồn?
Lời người viết cô-đơn,
Gần nửa đời kêu cứu:
-Dân ngày càng… khổ hơn?

Mấy kẻ nghe bằng tim,
Những uất nghẹn im-lìm,
Đã chôn vùi đáy biển,
Hoặc núi rừng Việt Nam?

VAN ANH

*”Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến là sân trường
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương
Anh thay mực cho vừa màu áo tím”.

Nguyên Sa.

Viết đi anh! Cứ viết đều!
Bao giờ hết chữ, phận nghèo có thơ
Viết không được thì mộng mơ
Đọc vài trang sách có cờ “Vàng” tươi
Là anh tìm được nụ cười
Không “yêu hoa cúc”* mà lời... kiến văn
“Lá sân trường” sao bằng dân
Anh ơi! Cứ “mến”, thơ văn xanh hoài
Quê hương cần gì mực thay
Trong ngoài “tím” lịm ai bày “yêu thương”?
Chuyện Việt Nam, chuyện bất thường
Người đi phải nhớ cố hương thế nào
Viết đi! Hãy viết thêm vào!
Không yêu em nhé! Ngọt ngào xin dâng
Về một nơi, lòng bâng khuâng
Người đi, tim ở. Rất gần, dẫu...xa
Viết đi anh! Viết đi mà!
Em van anh đấy! Thật thà lòng em!

CŨNG ÐÀNH!

Người ta khen: -Má em hồng…
Khen: -Da em trắng, lưng ong, chân dài...
Thơ người chỉ viết cho…ai
Chuốt trau óng ả, “thi tài” nhờ...yêu

Thơ em, anh chê đủ điều:
“Cuốn nào cũng nhắc quá nhiều về dân.
Bài nào cũng chỉ một vần
Ðiệu bi thương gói nợ-nần quê-hương”

Anh ơi! Trái đắng tẩm đường
Làm sao như mật mà thương cho cùng!
Mời anh men đắng rất nồng
Chia đi anh nhé, cùng dòng Lạc Âu
Mời anh lục bát đôi câu
Viết trong thao-thức đêm thâu gửi về
Người đi viết gửi cho Quê
Người-không-yêu, nếu có chê, cũng đành!!!

THỨC ĐÊM

-Em à! Đừng nhắc chuyện Nhà,
Đừng nghe! Anh bảo đừng mà! Van em!
Đời buồn, nhắc nữa, buồn thêm
Làm sao vui được? Nhiều đêm thức rồi!

-Ừ thôi không nhắc! Ừ thôi!
Xem cờ tung gió, vàng rồi kìa anh!
Ngắm làn mây trắng, trời xanh
Mà sao dân Việt nhìn thành…tối đen?
Trẻ em bới rác, đua chen
Người già đói rách, vận đen, rũ mềm,
Đói, run trong cái nhá nhem
Nhiều đêm thao thức, chỉ thèm chén cơm?

LỜI CỦA TĨNH LẶNG

Có bao giờ bạn trầm ngâm
Buồn trong tĩnh lặng, âm thầm lệ rơi?
Có bao giờ tiếng “Trời ơi!”
Lời chưa kịp thốt, nghe rời rã đau?
Hoặc khi đôi mày bạn chau
Vì họ hờ hững với nhau tình người
Ấy là thưa bạn tôi ơi!
Chung niềm muốn góp, riêng đời chẳng dư
Tôi ngồi viết…trắng trang thư
Mẹ cha thương nhớ mà như hững hờ
Yêu dân tôi để vào thơ
Thương em, nhớ chị…mắt mờ, chữ đâu?
Yêu nước, yêu đã từ lâu!
Mà không hóa được phép màu cứu dân

Tôi trong tĩnh lặng bao lần
Nhìn về cố quốc, thơ vần nát tim!

MỘT PHÚT MÔNG LUNG

Mỗi ngày trong cuộc sống,
Là một học hỏi thêm
Mỗi ngày tâm còn động,
Thời còn sợ bóng đêm.

Có vất-vả, khổ nhục
Sức chịu-đựng càng tăng
Khi đau buồn không khóc,
Lúc vui, cười được chăng?

Đớn đau khi bệnh-hoạn
Mới sợ tay tử thần
Người ngoài gây thù oán
Sẽ hiểu được tình thân.

Đã qua đời tù-túng
Mới hưởng được tự-do
Phải hiểu điều sai, đúng
Non sông mình ai lo?

Có đâu quay lưng được
Khi Nhà nát, dân tơi
Khổ, người cùng một nước
Vui gì mà thảnh-thơi?

CHÚNG “BAO CẤP TƯ TƯỞNG”, MÌNH LÀM GÌ?

Chúng ta là những nguời từng chạy
Vì tự do! Chỉ một lối đi
Chạy thục mạng, ta đổi được gì?
Hỡi bao người trái tim còn nhạy?

Tôi hỏi người-lương-tâm-cắn-rứt
Đường nào ta thỏa chí bình sinh?
Đường nào cho khổ đau mau dứt,
Mang tự do về tổ quốc mình?

Chẳng lẽ khóc hoài cho đất mất?
Hay nhìn bọn Cộng vẫn mỵ dân?
Lời cần sa, uống rồi ngồi...ngáp,
Tất cả ngủ vùi quên cả dân?

LÀM CON VIỆT NAM

Chào nhau, hai đứa mình đi làm
Mỗi hướng một người, chia: bắc, nam
Trí tuệ đem dâng cùng trú quốc
Cố quốc xa vời đã bao năm?

NGOẢNH LẠI VẪN SẦU

Mây bay lặng lẽ mây bay
Người đi? Lặng lẽ, ai hay tấm lòng!
Đèn Quê ai thắp mà chong?
Dầu không cạn dĩa, bấc không rụi tàn!
Nền nhà cháy, Têt Mậu Thân,
Bảy Lăm cuốc đât, đất gần trời xa!
Sông sâu, biển rộng cũng…ra
Trùng khơi nổi sóng, quôc gia cũng…lìa
Một đi, lệ đẫm đầm đìa
Chân nhanh bước vội, tim chia nhịp dồn
Nuốt lời, nước mắt vô ngôn
Mẹ Cha để lại hỏi hồn còn chi?
Bao nhiêu năm, một lần đi
Chưa quay về được, sầu bi nào bằng!!!

LÁ RỤNG VỀ CỘI

Cỏ xanh lấm-tấm lá về
Thu vàng rực-rỡ, nắng nhòe câu thơ
Nhớ người ngày trước mộng-mơ
Ðan tay áo trắng ngây-thơ sân trường
Cội về lá đổ một phương
Em đi, đi mãi sao đường vẫn xa?
Một mình không Má, chẳng Ba
Anh em bốn bể, đâu nhà Việt Nam?
Chiều thu thơ khóc âm-thầm:
Gọi người yêu Nước chớ lầm đường đi!

Tuesday, February 23, 2010

VIẾT VÌ YÊU

Nỗi hài xen kẽ niềm bi
Trải lòng mong gửi niềm chi lại đời?
Làm thơ không thấy thảnh thơi
Chữ chưa đụng giấy đã khơi nỗi buồn
Chuyện Nhà nhớ viết, viết luôn!
Nói giùm bè bạn lệ tuôn dòng trào
Miền Nam cây trái ngọt ngào
Ruộng nuôi cả nước, giờ sao đói nghèo?
Chính sự hà khắc, đá đeo,
Dìm người xuống cảnh chó, heo nhục nhằn
Mà trong, ngoài nước: thơ văn
Viết cho ai? Thật khó khăn…giãi bày!

Bi hài kịch ở chỗ này:
Ðói cơm phải đọc văn đầy tà dâm?
Thơ thì cách-điệu tối tăm
Viết cho ai? Thật khó khăn… giãi bày?

TỪ GIỌT MỰC RƠI

Chữ nào em thường viết?
Là hai chữ Việt Nam!
Bởi em là người Việt
Đừng bảo em tham lam

Trong chìm khuất đứt quảng,
Như đã thở cùng hơi
Việt Nam, em là bạn
Đó giọt mực vừa rơi!

Em vẽ thành khoảnh khắc
Chữ “S” còn xa xôi
Nên thêm vào nốt nhạc
Việt Nam em đây rồi!

Như dòng chảy bất tận,
Như hình ảnh không mờ,
Cứ liền theo số phận
Chữ nghĩa và câu thơ.

Việt Nam! Việt Nam ơi!
Hồn em luôn nắm chặt
Trùng điệp những phản hồi
Ngân ngân vang dìu dặt!

TIẾNG VỌNG

Đêm mơ đường vượt biển nhà
Vẹt từng lau-lách lửa ma chập-chờn
Bóng đêm con nén căm-hờn
Chưa đi đã nhớ, mai hơn được gì?
Tự-do rồi sẽ cần chi?
Vừa vào mộng* đã…sinh ly gia-đình.
Buồn vương mắt Mẹ tội tình
Thương con đứt ruột cũng đành chia xa
Từng cơn sóng vỗ, thuyền va
Con rơi giọt lệ, quê Cha giã-từ
Vẫy tay, mộng của thực hư?
Mà nghe mắt ướt, mà như lạnh người
Biển, sông, sóng nước trùng khơi
Vỗ từ biển Mẹ sang trời tạm cư.

---------------------------------------

*Vừa cưới xong.

MƠ NGÀY XUM HỌP

Gặp gỡ ở một nơi
Mình không hề định trước
Kỷ niệm cùng buồn khơi
Thương đồng bào đất nước

Tuổi học trò tìm nhau
Bạn xưa giạt chốn nào?
Hỏi thầy, cô, trường, lớp,
Đứa nào cũng nao nao.

Chỉ xóm nghèo đơn giản
Không có gì cao sang
Rất nhỏ hẹp, tầm thường
Vậy mà thương, mà nhớ.

Lìa quê nhà ra đi
Đứa lênh đênh Ý, Mỹ,
Đứa lưu lạc Âu, Phi
Đứa Úc châu, Á, Việt.

Những thân thương dạt dào
Thương là thương! Nghẹn ngào!
Chuyên chở trong tiềm thức
Cầu: xum họp thật mau!

SƯ ĐOÀN 23 BỘ BINH HÀO HÙNG TẠI KONTUM tháng 5, tháng 6.1972

Trừ Bị* được tung ra,
“Tank” 41 quân ta,
Dưới đất có Đội Pháo,
Mục tiêu quyết không tha.

Trên trời có phi công,
AD6* anh hùng.
Đạn từ trên bắn xuống,
Đưa giặc vào đường cùng.

Màn oanh kích tuyệt vời,
Ngoạn mục giữa đất, trời;
Ta tha hồ biễu diễn,
Giặc thả cửa … xác phơi!

Không làm mồi phi pháo,
Địch dơ tay đầu hàng!
Dân chúng hết bàng hoàng
Quân chủ động tình thế,

Nhận tiếp tế thả dù
Có lúc địch và ta
Cách nhau một con lộ,
Một dãy phố liền nhà.

Dù bị địch bao vây,
Bộ Binh vẫn dạn dày,
Tuyến kháng cự phòng thủ,
Làm chủ tình hình ngay.

Một Sư Đoàn chọi ba*
Từ dòng sông Dabla,
Thuộc tỉnh lộ mười bốn:
Sư Đoàn Hai Mươi Ba,

Gồm: Chi Đoàn Chiến Xa,
Ba Trung Đoàn Cơ Hữu.
Bốn mươi ngày tự cứu,
Địch đọ sức với ta.

Một ngàn xác tại trận
Năm trăm súng tịch thu,
Chiến xa cháy khói mù.
Dân reo hò: CHIẾN THẮNG!

------------------------------
*Dựa theo “Hồi ký 25 Năm Khói Lửa” [trang 129-132] của vị tướng cầm quân tại mặt trận: tướng Lý Tòng Bá “1 Sư Đoàn 23 BB/QLVNCH bị cả 3 Sư Đoàn khét tiếng của địch là SĐ 2 Sao Vàng, SĐ 10 và SĐ320 bao vây tại Kontum từ 14.5 đến hết tháng 6.1972.”
**LựcLượng Trừ Bị
***Khu Trục AD6 của Không Quân Quân Lực VNCH.

Kính tặng tất cả những QLVNCH đã chiến đấu trong trận đánh Kontum hào hùng.

CÁM ƠN

Cám ơn bao nhà thơ
Không chê người-tuổi-nhỏ
Đã cùng chia ước-mơ:
Nhà Việt Nam cửa mở.

Cám ơn Tâm-Hồn-Đẹp
Còn nghĩ đến quê-hương
Trong gông-cùm kềm-kẹp
Dân rất cần tình thương.

Nghìn vàng tôi không quý
Bằng chút tình ai trao
Cho Việt Nam bi lụy
Gọi…chút nghĩa đồng-bào.

Cám ơn bao thi sĩ
Mở Hội-Nghị Diên-Hồng
Từ tấm lòng sĩ khí
Miệt-mài cùng góp công.

HOA TỰ-DO

Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!
Bao người đã gọi như tôi? Bao ngày?
Sài Gòn ơi! Mắt tôi cay
Tôi thèm ngày cũ ai thay được giùm?
Góp tay vào phá gông cùm
Người vui hạnh phúc, sống đùm bọc nhau

Sài Gòn ơi! Lòng tôi đau
Chưa…về, chỉ…nhớ về nhau lúc này
Ðời còn bịt miệng, còng tay
Sài Gòn ơi! Phải tính ngày đứng lên!
Sống hèn, đôi lúc tưởng hiền,
Hoa Tự Do? Chẳng tự nhiên nở xòe!

SAO ANH KHÔNG NÓI…

Anh bảo: -Yêu em, chỉ Một Mình!
Em cười, khẽ hỏi: (khó làm thinh)
-Để đâu anh nhỉ lòng yêu nước
Khi sắc em tàn, hết nét xinh?

Anh phải yêu thêm một cố hương
Một nơi nghĩ đến bằng yêu thương
Chiến chinh? Tan tác, người trăm ngả!
Đẫm lệ-hòa-bình bởi…tai ương:
Chủ nghĩa gì đâu, chỉ lọc lừa
Giờ đây thế giới, mấy ai ưa?
Chính sách ngu dân làm nước yếu
Dân nghèo, canh cặn với cơm thừa.

THUYỀN NHÂN

Em theo con nước ngược nguồn
Anh khuyên em bỏ nỗi buồn đi thôi
Buồn trôi! Ơi hỡi buồn trôi!
Biển Đông dậy sóng, ra khơi buồn về
Hồn thuyền nhân khóc não-nề
Xác ai trôi nổi, lạnh tê-tái hồn
Mấy mươi năm học điều khôn
Sao em vẫn dại, chưa tròn niềm vui?
Theo em vận nước ngậm-ngùi
Anh khuyên gì để chôn vùi nỗi đau?
Bơi trong tiếng thét đồng-bào
Tay không dừng được làm sao yên lòng?

NGƯỜI NGOÀI, NGƯỜI MÌNH

Áo lành, mang lá quốc kỳ
Người ngoài hỏi: “Lạ! Cờ gì?” -Việt Nam!
Áo thô, Mẹ rách bao năm
Người mình không đoái, em làm sao hơn?

LỬA GIỮ NIỀM TIN

Lọc trăm bài, lựa chẳng nên mươi
Thơ cũng gian-truân tựa kiếp người.

Làm cả trăm trang thơ
Không lựa được một tờ
Vui lòng… người thưởng lãm
Vì không thể thờ-ơ.

Việt Nam tôi thật buồn
Theo dòng lệ dân tuôn
Theo nước non dần mất
Nên thơ hướng về nguồn.

Bài thơ nào vui đâu?
Bài thơ nào không sầu?
Trong ngổn-ngang bản thảo
Cười, không được một câu.

Mai tôi đem đi in
Thì tôi sẽ giữ-gìn
Bằng vất nằm lăn-lóc
Tôi sẽ…mất niềm tin.

NHỮNG ĐỨA CON TINH THẦN

Em có một niềm vui
Là niềm vui nho nhỏ
Thơ văn, chia ngọt bùi
Có rồi ghiền, không bỏ!

Em có người tình: thơ
Giấy bút luôn đợi chờ
Quên khổ đau trần thế
Thơ giúp em mộng mơ.

Thơ và em, chồng vợ
Đọc, viết với chữ tình
Văn chương là duyên nợ
Cột nhau như bóng hình.

Vòng sinh-lão-bệnh-tử
Chuyện áo cơm, gia-đình
Tất cả thua chữ tình
Của Việt Nam, em nợ!

Hạnh phúc ấy hiếm hoi
Bút không cần thay ngòi
Chúng ta tha hồ viết
Hoa bất hạnh thay ngôi!

GIẬN

Tài ai mở miệng thành vần
Miệng xinh, xinh lạ; vần ngân, ngân buồn
Thơ như nhạc, mỗi lời tuôn
Câu dâng tổ-quốc, câu vờn ngoại lai
Đêm Thơ, nghe được những bài
Hùng ca dân-tộc. Giận loài dã man!

TỰ NHẮC

Chọn đi nhé những câu nào hay nhất
Lựa chữ nào mang nghĩa thật dễ thương
Để câu thơ không quá đỗi tầm thường
Con cháu chẳng khinh thường người tỵ nạn.

TA RỒI CÓ TRÔI THEO MÂY?

Mây trôi, trôi mãi ngàn năm
Mình trôi, trôi mãi, mai nằm ở đâu?
Thơ buồn chưa viết hết câu
Đã nghe bất định. Chậm mau tuổi đời?
Làm chi được? Người người ơi!
Tài hèn, sức mọn, chỉ lời nhắc nhau
Cờ bay vẫn đỏ một màu
Máu hoà nước mắt đồng bào nước ta!!!

CHAO ƠI LÀ BƯỚM, LÀ HOA!

Có người mời bướm vào thơ
Có người ươm cả Hoa Mơ trọn đời
Em thì hai chữ “Chao ơi!”
Một trăm chỗ lệch trông vời quê hương
Ơi là! Cứ thế mà thương
Ơi là! Cứ thế mà vương tơ hoài

Con tằm đất Việt nhớ ai?
Tơ vàng thơ dệt sợi dài phân vân
Lá dâu đất Việt xanh ngần
Tằm ăn mấy lá mà vần thơ đau?

ĐAU

Đọc thơ em, lệ rưng rưng

Niềm đau vong quốc, biết chừng nào nguôi?

Thơ em như giọt sương trời

Giữa trưa mùa hạ rơi rơi nặng lòng

Hồn nghe lạnh, tưởng tiết đông

Môi nghe mằn mặn..., lệ ròng mới hay!!!

Nguyễn Thị An, 29.6.2008.

ĐAU GIÙM

Cứ mỗi chiều buồn lại nhớ Quê

Lòng ta đôi lúc muốn quay về

Nửa chừng chợt thấy toàn hư ảnh

Mất nước, tan nhà! Đâu hỡi Quê?

YÊU NHẤT VẪN LÀ…

Đời sống cần niềm vui

Chúng ta cần ngọt bùi

Viên kẹo ăn chung nhé

Hạt dẻ chia lửa vùi.

Trăng lung-linh huyền dịu,

Sao óng-ánh vai người,

Môi thơm ngon mùi hạt,

Mình hưởng chung đời đời.

Em gom ngàn tinh-tú

Cài lên tuổi đôi mươi

Lấp-la, lấp lánh chiếu

Cho duyên thêm nụ cười.

Cả màu trăng em soi

Sáng bừng tuổi bốn mươi

Thực tế và mơ mộng

Xin hãy yêu cuộc đời!

Và yêu thêm hai đứa

Một đời mê nhạc, thơ

Một đời sống với mơ

Nốt bổng trầm vũ-trụ.

Em yêu màu hồng son,

Biển xanh xanh thật nhạt,

Màu mây trời, cỏ non,

Và yêu vàng, trắng cúc,

Nhạt tim tím hoa cà,

Màu nhẹ của làn da,

Xám vân non của đá,

Màu áo nâu Mẹ già.

Nhưng yêu nhất vẫn là

Màu Cờ Vàng tổ-quốc

Nhuộm thắm nắng sơn-hà

Càng tự do càng… đẹp!

TA VỚI... TA

Chuyện mình ly tán, mất san hà

Nhức nhối đau hoài, dẫu rất xa

Nước cạn, giòng sông trơ sỏi đá

Tan Nhà, ai chữa bệnh trầm kha???