Sunday, September 26, 2010

Viết cho thế hệ kế tiếp.....


ĐEM LÃNG MẠN CHIA CHO ĐỀU ANH NHÉ!

Tình nóng bỏng những hẹn hò đưa đón
Ngày chờ đêm, đêm chờ sáng gặp nhau
Thương tìm yêu, mình quấn quýt trầu cau
Bao tình tứ dệt nên trang tình sử.

Bao tâm sự đều trôi xuôi thi ngữ
Bao thư từ, hình ảnh thật đáng yêu
Mình nhắc nhau điều tâm ước, nâng niu
Em e ấp trong mây chiều thơ mộng.

Ôm nguồn sống, hai đứa mình trân trọng
Nước mênh mông, thuyền ra biển thuận dòng
Anh cùng em mơ tát cạn biển Đông
Men hạnh phúc luôn rực hồng đôi má.

Lòng chân thật tình vững bền, vô giá
Đường rực hoa, hương thơm ngát, hữu tình
Nắng lung linh, anh chắp cánh thủy tinh
Mình bay lượn giữa thời bình đất nước.

Hai mươi tuổi, dệt dễ dàng mơ ước,
Thương Mẹ Cha từng bao bước gian nan
Vượt trùng dương nuôi con cháu cả đàn
Từ bài toán đã giải bằng giá máu.

Anh này anh! Đời tạm cư nương náu
Hòa bình người nhưng lửa máu Quê Ta,
Đừng tiếp tay xây dựng Đảng Gian Tà
Phi chính nghĩa, phản lòng dân mong đợi.

Phải thay đổi, phải xua đi Bóng Tối
Cho dân mình tìm được Lối Tự Do
Từ ngàn xưa Đường Dân Chủ ai cho,
Nếu không có tuổi hai mươi góp sức?

Từ uẩn ức, tiền nhân nuôi nghị lực
Làm gia tài để lại, nhắc cháu con
Anh tiêu sao cho Việc Lớn vẹn toàn
Mới xứng đáng lòng tri ân Tiên Tổ.

Tình ta đó! Tình sớt chia hiếm có
Không riêng cho niềm hạnh phúc cá nhân,
Mà phải thêm lòng yêu nước, thương dân
Đem lãng mạn chia đều người cố quốc.


THU ƠI! NHỚ NẺO TRỜI XA!


Xanh rừng, sương óng ánh hoa
Lá rừng xào xạc, là đà cánh chim
Ánh vàng, nắng mới về tìm
Sáng soi khắp nẻo, nước êm ả hồ
Đỏ, vàng, xanh, xám… điểm tô
Lá vui với gió, trầm trồ bướm khen
Điểm vàng sắc úa, hoa chen
Vòng quay tuế nguyệt bao phen đổi dời
Suối rừng vắt vẻo lưng trời
Nhớ… anh thả nổi tiếng cười trong veo

Quê người sướng, xứ mình nghèo
Nhớ… Ai rồi cũng vòng vèo nhớ… Quê,
Nhớ… nhà, nhớ… những ủ ê:
Ngọt ngào giọng Mẹ, lê thê tuổi già
Nhớ… ngày đơn lẻ của Cha,
Nhớ… em út dại, xót xa cõi lòng
Việt Nam, thơ nhớ, lệ ròng
Bão vừa kéo tới, lụt vòng miền Trung
Bà con em khổ vô cùng
Nhớ… anh? Bớt nhớ! Chập chùng nhớ… dân.

Bài thơ thu gói ngại ngần
Đẹp nào bằng nét em cần đẹp hơn:
Cờ Vàng rực cả non sơn
Cho dân thanh thản tâm hồn ngắm thu.

Biển, sông: tráng sĩ hồi cư
Triệu người cũng được nhàn du xứ… mình
Sẽ về đem hết sức, tình
Đắp xây đổ nát, hồi sinh bao người.


EM


Rẻ rề hai chữ thủy chung
Nên em đem bán khắp cùng nhân gian
Mỗi ngày tung ‘’lưới’’* tối tân
Hổ Ngươi, Bìm Bịp** xa gần vui chơi
Quên dân đau khổ một trời
Em vui với gái, ai thời mài gươm?

*Lưới = internet
**Hổ Ngươi, Bìm Bịp = tên 2 loại hoa


LÙA DÂN VÀO “RỌ ĐẠI ĐỒNG”


Viết theo chuyện kể của một hoàn cảnh bi thương.

Anh mang Quân Số* một thời
Để cho em được hưởng đời bình an
Mong ngày mưa tạnh, mây tan
Anh tìm lại tuổi thanh xuân bên nàng.

Đâu ngờ sấm sét liên hoàn
Cộng đem con bán Đài Loan cho người
Nhục nhằn con gánh thương ơi
Đời em, con, cháu… Mấy đời “ngụy quân”?
Lao nô cơm nghẹn mấy lần,
Nhân dân nuôi Đảng thêm phần béo hơn!
Ngoại nhân làm nhục nét son
Con ngậm cay đắng, tủi hờn báo ơn

Dỗ con, anh vẫn hồn oan
Chưa siêu thoát được, ân cần về thăm.
Người tù “cải tạo” bao năm
Chết trong tức tưởi, âm thầm theo em.

Vai con bị đánh nhão mềm
Mắt con phiền não, xa xăm chân trời
Nhớ em, con gọi: - Mẹ ơi!

Thương em, anh gọi mà lời chẳng nên.

*Số quân của mỗi người lính.


HÀNH TRANG


Ra trận, thuộc mỗi một bài:
Bác, Đảng, Việt Cộng là loài bất lương
Nhớ tránh xa! Chớ chung đường!
Kẻo bị chúng nhuộm cam, hồng, đỏ loe
Quốc Gia: không cần phải khoe
Thực tâm yêu nước, cần lòe chi ai!