Sunday, September 26, 2010

THU ƠI! NHỚ NẺO TRỜI XA!


Xanh rừng, sương óng ánh hoa
Lá rừng xào xạc, là đà cánh chim
Ánh vàng, nắng mới về tìm
Sáng soi khắp nẻo, nước êm ả hồ
Đỏ, vàng, xanh, xám… điểm tô
Lá vui với gió, trầm trồ bướm khen
Điểm vàng sắc úa, hoa chen
Vòng quay tuế nguyệt bao phen đổi dời
Suối rừng vắt vẻo lưng trời
Nhớ… anh thả nổi tiếng cười trong veo

Quê người sướng, xứ mình nghèo
Nhớ… Ai rồi cũng vòng vèo nhớ… Quê,
Nhớ… nhà, nhớ… những ủ ê:
Ngọt ngào giọng Mẹ, lê thê tuổi già
Nhớ… ngày đơn lẻ của Cha,
Nhớ… em út dại, xót xa cõi lòng
Việt Nam, thơ nhớ, lệ ròng
Bão vừa kéo tới, lụt vòng miền Trung
Bà con em khổ vô cùng
Nhớ… anh? Bớt nhớ! Chập chùng nhớ… dân.

Bài thơ thu gói ngại ngần
Đẹp nào bằng nét em cần đẹp hơn:
Cờ Vàng rực cả non sơn
Cho dân thanh thản tâm hồn ngắm thu.

Biển, sông: tráng sĩ hồi cư
Triệu người cũng được nhàn du xứ… mình
Sẽ về đem hết sức, tình
Đắp xây đổ nát, hồi sinh bao người.


No comments:

Post a Comment