Tuesday, February 23, 2010

CHAO ƠI LÀ BƯỚM, LÀ HOA!

Có người mời bướm vào thơ
Có người ươm cả Hoa Mơ trọn đời
Em thì hai chữ “Chao ơi!”
Một trăm chỗ lệch trông vời quê hương
Ơi là! Cứ thế mà thương
Ơi là! Cứ thế mà vương tơ hoài

Con tằm đất Việt nhớ ai?
Tơ vàng thơ dệt sợi dài phân vân
Lá dâu đất Việt xanh ngần
Tằm ăn mấy lá mà vần thơ đau?

ĐAU

Đọc thơ em, lệ rưng rưng

Niềm đau vong quốc, biết chừng nào nguôi?

Thơ em như giọt sương trời

Giữa trưa mùa hạ rơi rơi nặng lòng

Hồn nghe lạnh, tưởng tiết đông

Môi nghe mằn mặn..., lệ ròng mới hay!!!

Nguyễn Thị An, 29.6.2008.

ĐAU GIÙM

Cứ mỗi chiều buồn lại nhớ Quê

Lòng ta đôi lúc muốn quay về

Nửa chừng chợt thấy toàn hư ảnh

Mất nước, tan nhà! Đâu hỡi Quê?

YÊU NHẤT VẪN LÀ…

Đời sống cần niềm vui

Chúng ta cần ngọt bùi

Viên kẹo ăn chung nhé

Hạt dẻ chia lửa vùi.

Trăng lung-linh huyền dịu,

Sao óng-ánh vai người,

Môi thơm ngon mùi hạt,

Mình hưởng chung đời đời.

Em gom ngàn tinh-tú

Cài lên tuổi đôi mươi

Lấp-la, lấp lánh chiếu

Cho duyên thêm nụ cười.

Cả màu trăng em soi

Sáng bừng tuổi bốn mươi

Thực tế và mơ mộng

Xin hãy yêu cuộc đời!

Và yêu thêm hai đứa

Một đời mê nhạc, thơ

Một đời sống với mơ

Nốt bổng trầm vũ-trụ.

Em yêu màu hồng son,

Biển xanh xanh thật nhạt,

Màu mây trời, cỏ non,

Và yêu vàng, trắng cúc,

Nhạt tim tím hoa cà,

Màu nhẹ của làn da,

Xám vân non của đá,

Màu áo nâu Mẹ già.

Nhưng yêu nhất vẫn là

Màu Cờ Vàng tổ-quốc

Nhuộm thắm nắng sơn-hà

Càng tự do càng… đẹp!

TA VỚI... TA

Chuyện mình ly tán, mất san hà

Nhức nhối đau hoài, dẫu rất xa

Nước cạn, giòng sông trơ sỏi đá

Tan Nhà, ai chữa bệnh trầm kha???