Tuesday, February 23, 2010

ĐAU

Đọc thơ em, lệ rưng rưng

Niềm đau vong quốc, biết chừng nào nguôi?

Thơ em như giọt sương trời

Giữa trưa mùa hạ rơi rơi nặng lòng

Hồn nghe lạnh, tưởng tiết đông

Môi nghe mằn mặn..., lệ ròng mới hay!!!

Nguyễn Thị An, 29.6.2008.

No comments:

Post a Comment