Tuesday, February 23, 2010

NẾU “LẠNH QUÊ NHÀ ANH CÓ CHIA?"

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết về!

Hồn em lạnh thắm nỗi lê-thê

Từng bông trăng trắng mờ khung cửa

Ðỏ mắt em nhìn chẳng thấy Quê

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết nè!

Trùng trùng điệp điệp trắng đời mê

Cửa không ra được. Cao cao tuyết!

Em kiếm làm sao ra Nẻo Về?

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết kìa!

Quê-hương có ấm ở bên kia?

Em nhìn hạt tuyết sao ra lệ?

Vị mặn nỗi buồn ai muốn chia?

Vị mặn nỗi buồn anh có chia?

Nếu “lạnh” Quê Nhà, anh có chia?

Ấm Lạnh Sông Thương

Gió lạnh sông Thương đã trở về

Làng ta còn khổ kiếp lê thê

Năm xưa Đảng cướp, hông nhà cửa

Xô đưổi dân lành biệt xứ quê

Dòng nước chảy miên vẫn não nề

Làm sao vui được chốn hôn mê?

Quốc Gia Chính Nghĩa trong như tuyết

Cùng nắm tay nhau mạnh bước về!

Muôn triệu người Nam đã đến kìa!

Ấm lòng cô gái bên sông kia

Vui mừng nâng vạt lau dòng lệ

Hạnh phúc dâng đầy, ai có chia?

Thơ Ý Nga, Nhạc Dân Chủ Ca

http://www.danchuca.org/128kbps/NeuLanhQueNhaAnhCoChia.mp3 (hi-speed)

http://www.danchuca.org/22Kbps/NeuLanhQueNhaAnhCoChia.mp3 (lo-speed)

http://www.danchuca.org

Thơ Ý Nga, Nhạc Nguyễn văn Thành [Dân Chủ Ca] – 21.11.2007.

Đức Hùng

(Hoạ Thơ Ý Nga “Nếu Lạnh Quê Nhà Anh Có Chia?” Sáng tác ngày 06/01/2005)

MỘT HẠT THÓC

Gạo mới, cơm thơm, lẫn trấu vàng?

Ðang ăn dang dở, chợt…ê răng

Vượt biên, cơm nấu toàn rong biển

Mỗi ngày một muỗng kể như sang!

Nhìn hạt thóc vàng, lệ ứa ra

Bao người đói rách ở quê nhà

Mấy ai còn được…ê răng nữa

Khoai, sắn qua ngày, thật xót xa!

LẬP TRƯỜNG

Nước từ cao xuống biển

Rồi nước lại…trở về

Ta vì thương sông núi

Leo tìm đường! Đâu Quê?

Ta leo một con dốc

Càng cao càng…bớt người

Đồng hành kẻ…dừng lại

Kẻ…quay ngược hướng đi

Đang dốc cao gặp Bạn

Ta mừng ơi là mừng!

Bạn ơi xin chớ dừng

Đi cho tròn lý tưởng.

VỀ BẰNG...THƠ

Địa cầu có mấy tỉ người?

Một em bé tí, tỉ lời cứ…thương

Đã nhiều năm vẫn còn vương

Việt Nam bao chuyện, máu xương chất chồng!

Văn chương có mấy tỉ dòng?

Mà em cứ đọc bằng lòng hướng Quê

Chuyện người đi, chuyện người về

Chuyện người sắp chết ủ ê quan hoài

Đọc chi toàn chuyện bi ai!

Nên khi em viết, hai tay hoài buồn

Ngón tay em gõ mà run

Việt Nam hai chữ: lệ tuôn, thơ… về!!!

THU ƠI NHẮC NHÉ LÒNG YÊU NƯỚC!

Một trận mưa thu, lá rụng vàng

Những làn gió lạnh gọi đông sang

Bài thơ nhớ nước dòng ta thán

Thu hỡi! Thu hời! Úa ruột gan

Thu hời! Thu hỡi! Thơ ngàn trang

Trang ngắn, xin đừng: Em nhớ chàng!

Trang khóc dân mình không “ánh sáng”

Phải dài Thi Ký một thuyền nhân!

Thuyền nhân! Đất khách tạm dung thân

Trung, nghĩa…làm sao được lưỡng toàn?

Trên mến, dưới thương, người nể trọng?

Học trò càng học giỏi, càng ngoan?

Nhìn kiếp phù sinh lá, động lòng

Nhìn đời, rồi cũng Sắc cùng Không

Mênh mông biển rộng đi chưa tới

Chiến đấu, sao ai sông hẹp dòng?

Bước dưới mưa thu, chí chửa thành

Đường dài đăng đẳng! Hỡi em, anh!

Thương dân khổ nạn, long căm phẩn

Nhắc nhé! Thu hời! Thu hỡi thu!

Viết cho những người đang chiến đấu.