Người đi lệ chảy còn cay
Đọng hoài khoé mắt từ ngày lìa Quê
Người đi, đi mãi chửa về
Chỉ con tim, mỗi đêm mê với Nhà
Người xa, chân bước đã xa
Mà hồn gần mãi Quê Cha “đỏ bầm”
Vàng da vẫn khóc âm thầm
Vàng cờ, giữ sắc ươm mầm nhớ nhung
Soi gương còn biết thẹn thùng
Soi tâm còn biết Chuyện Chung rất cần.
No comments:
Post a Comment