Người vượt biển đã ăn… thân đồng loại
Cả một đời nỗi ám ảnh khôn nguôi
Cả một đời nhìn ánh nguyệt mòn soi
Những xác thịt gọi lương tri tội lỗi.
Người Vượt Biển, kinh niệm hoài không mỏi
“Tử quy”*? Rồi cũng đến lượt cả thôi!
Ba mươi năm lòng hướng về trùng khơi
Điều tâm ước: giải oan khiên, tức tưởi.
Người Vượt Biển ôm nỗi buồn rười rượi
Nhìn thuyền nhân biến dạng thành “Việt kiều”
Áo gấm về, vui trên những trớ trêu
Kể vanh vách, nắn cho… tròn chỗ… méo.
Người vượt biển cười, khoe khoang, ưỡn ẹo
Phong thánh thần bọn tà thuyết, mỵ dân:
-Mỗi đảng viên trăm mỹ nữ, cung tần…
Ngồi hưởng thụ trên đầu dân, chễm chệ!
Người Vượt Biển trở về, tìm mưu kế
Đường nhiêu khê, không thối chí, nãn lòng
Nước suy vong, “Cùng tắc biến,… tắc thông”**
Tìm Mạch Nối lật cho hùng trang sử!!!
Người Vượt Biển, sáng tác bằng ấp ủ
Nhạc, thơ, văn, họa rõ nét quê hương
Kìa xem “Trâu nhớ ngõ, chó nhớ đường”
Người đâu thể ra đi là chấm dứt!
Bao thuyền nhân, bao nhiêu dòng ký ức
Chờ ai đây? Còn chính trực phân minh?
Mặc Cộng nô hoài thao túng, lộng hành?
Bao Quốc Hận bấy nhiêu lần lãng phí!!!
Người Vượt Biển! Hãy nêu cao sĩ khí!
Gom thành tâm, thiện chí lại vì dân
Đánh cho tan thuật “kiều vận”, Việt gian
Dẹp cho sạch bọn nằm vùng hải ngoại!!!
Người Vượt Biển, từng trấn sơn bình hải
Đoàn kết nhau thành Sức Mạnh Vô Song
Gom Toàn Quân Chưa Giải Ngũ, hướng lòng
Về Tổ Quốc từ thế Chờ Tác Chiến.
Người vượt biển, tôi cũng từng vượt biển!
Người nam nhi, tôi nhi nữ thường tình
Từ hoàng hôn tôi mơ ánh bình minh
Cho dân tộc, khúc khải hoàn rực nắng!
*Sinh ký, tử quy” = sống gửi, thác về
**”Cùng tắc biến, biến tắc thông”.
Viết thay những Thuyền Nhân vẫn… sống cho quê hương!
No comments:
Post a Comment