Sunday, July 4, 2010

KHOAN VỀ VỚI ĐẤT

“Người ơi! Người ở đừng về”*,
Ở đây giữ vẹn câu thề từng trao,
Bình dân, cốt cách thanh tao,
Bạn đem vào giấy, thơ trao bút đề.

“Người ơi! Người ở đừng về”
Câu thơ thật ngộ! Lời quê mà tình!
Yêu thương chữ nghĩa nước mình
Sắt son như thể bóng hình bấy lâu
Ầu ơ rồi lại ... ví dầu
Tiếng ru, vô nghĩa, nhiệm màu trái tim?

Trách ai một chữ chẳng tìm
Xen ngôn ngữ lạ, nhận chìm ca dao
Dân ca, tục ngữ biết bao
Cần chi ngoại ngữ chen vào lai căng
Âm vang, nhạc điệu trắc bằng,
Người ngoài cũng nói rõ ràng là “Mê!”

“Người ơi! Người ở đừng về”
Sống bên tôi, giữ lời thề, ước mơ!
Bên nhau bàn chuyện dựng cờ
Biết đâu thơ đẹp chẳng nhờ ý hay.

Họ về, lặng lẽ khoanh tay,
Cúi gầm mặt xuống, biết ngày nào vui?
Ai ơi! Không tiến là lùi!
Chìm sâu bóng tối, ngậm ngùi mãi sao!

*Dân ca Quan Họ, Bắc Ninh.


Nhân nghe tin Bạn Đấu Tranh cũng là Bạn Thơ bệnh nặng.

No comments:

Post a Comment