Sunday, July 4, 2010

NHỮNG DÂU CHẤM THAN!

Em đi, đi mãi chưa về.
Kẻ về quê cũ, môi trề, bảo: Đi!
Đi! Về! Vô tận hỉ, bi
Về? Đi? Lạy Chúa! Thầm thì: Nam Mô
A Di Đà Phật niệm vô
Ơn Trên cứu độ cõi Vô Thường này!

Mấy lần chạy giặc bi ai!
Lần này bệnh mãi, biết mai có về?
Thiền hành, tâm vượt cõi mê
Trăng lên, trăng khuyết, bốn bề tuyết hoa
Tuyết Ý, tuyết Canada
Đều chuyên chở nhớ… Nắng Nhà Việt Nam

Kẻ về quày quả bước… ra,
Khen quân bán nước “tiến xa”. Thật kỳ!
Cho nên mình phải… làm chi
Ở mô? Răng hỉ? Ngày đi cầu trời?
Ngày về: “Thơn thớt nói cười”
Đảng, đoàn gian ác thốt lời ê a:*
“Ruột ngoài ngàn dặm của ta,
Khúc nào cũng quý, đô-la túi đầy!”
Kêu oan, dân khóc, mặc thây,
Rõ ràng sống chết mặc bay phận nghèo
Miếng cơm, manh áo gông đeo
Bởi xưa nhẹ dạ chạy theo, giờ buồn

Bắc, Trung, Nam máu lệ tuôn
Dân liều bỏ gốc, xa nguồn, vượt biên
“Ma cô, đĩ điếm chuyên viên!”**
Thành người “yêu nước”… có tiền ăn chơi
Người đi, ôm… hận một đời
Kẻ về, có tính kỹ lời lỗ chưa?
Bán Sông, bán Núi, chưa vừa…
Bán luôn con trẻ, có… thừa nhục không?
Núi Sông! Sông Núi! Núi Sông!
Hồn thiêng kêu gọi góp chung tay vào.

Yêu Nước phải Quý đồng bào!
“Nuôi ong tay áo” ngày nào, chớ quên!

*Lời đầu môi chót lưỡi của Đảng dụ dỗ “Khúc Ruột Ngàn Dặm”.
**Cũng là lời… Đảng.

No comments:

Post a Comment