Sunday, July 4, 2010

TIM PHA MỰC MÁU, CHỮ ĐẦY XÓT XA

Bao giờ em được chén cơm?
Không cơm thừa mứa mà cơm của mình?
Được nuôi bằng nhiều thứ tình
Để khôn lớn, để thông minh? Thật buồn!
Có thèm chăng, một nụ hôn
Mẹ cha nuôi dưỡng tâm hồn tuổi xanh?

Thương em, quần áo hôi tanh
Ruồi bu, nhặng đậu, học hành nơi ai?
Bơ vơ tuổi nhỏ lạc loài,
Sống không còn biết ngày mai, sống thừa,
Rác Thức Ăn, hỏi có vừa
Cho em qua được bữa trưa trong ngày?

Thơ ơi! Giấy, viết run tay
Mực vơi nước mắt, chữ đầy xót xa
Hồn đất Mẹ, Tình quê Cha
Viết cho em, mà chính ta đau cùng!


*Cho tuổi thơ hành khất ở Việt Nam, bưới rác, lượm đồ phế thải từ những sọt rác của đảng viên XHCN và “Việt Kiều yêu…CNXH”.

No comments:

Post a Comment