Monday, July 5, 2010

HƯỚNG ĐẠO SINH NHÌN VỀ QUÊ HƯƠNG


Chị may áo mới mùa hè
Tặng em lụa mát từ quê hương mình
Tôi cầm bộ đồ lụa mịn màng chị Xuân vừa trao tặng mà nghe xót xa, ruột như quặn lại từng khúc trong nỗi đớn đau. Cơn giận kéo lên tận cổ, tôi để nguyên hộp quà ở bàn, bước ra vườn sau ngắm hoa cải bẹ xanh đang nở vàng rực cho hạ hỏa bớt.
Được bà chị từ VN đem sang tận Canada tặng áo mới mà sao em út nghe nóng bừng bừng tim phổi? Vì không phải là một bộ đồ bà ba hay bà chín mà là bà….Xẩm! Cái gì bây giờ trên thế giới cũng toàn là của Tàu, kể cả lụa của… VN, do người… VN làm ra, tại… VN cũng phải may theo kiểu… Tàu. Nhà tôi có cả hàng chục bộ đồ Tàu như thế, cũng từ… VN, do người… VN may, bán cho người… VN từ hải ngoại về, khuân ra tặng thuyền nhân tôi.
Cái áo không có tội tình gì, kiểu áo cũng không có tội tình gì, chỉ tội cho tôi thấy nước sắp mất vào tay bọn giặc Hán mà đau lòng.  Phải chi lụa ấy may áo bà ba hay áo dài VN thì hay biết mấy!
***---***
Mặt trời vẫn chưa đi ngủ, ngắm những hoa vàng chen kẻ huệ tím và cúc trắng còn rực rỡ lúc 10g đêm, tự nhiên tôi nghĩ đến những cố gắng đang ra sức phục hồi lại phong trào Hướng đạo VN tại quê nhà của các trưởng luôn ưu tư cho các thế hệ trẻ, đang bị dìm sâu xuống vực thẳm với trăm ngàn tệ nạn xã hội do chế độ độc tài đảng trị gây ra.
Hải ngoại và quốc nội, trong những cố gắng kéo gần 2 đầu nhịp nối lại với phong trào HĐ thế giới, rồi ra sẽ biết trưởng nào thật lòng tận tụy với tinh thần của 1 trong 3 lời hứa HĐ: “-Làm bổn phận đối với tín ngưỡng tâm linh và Tổ quốc” và ai sẽ lợi dụng vào những bầu nhiệt huyết ấy mà thừa nước đục thả câu, nhất là những kẻ vô thần trong nước, lúc nào cũng chỉ muốn kiểm soát từng con kiến, cọng rau của xã hội chủ nghĩa.
Ôi thương làm sao cho tuổi trẻ VN hôm nay! Biết đến bao giờ các em mới được hưởng những hồn nhiên và kiến thức quý báu của đời sống như những HĐ sinh ngoài này? Mong các em sẽ còn có cơ hội rực rỡ như những đóa cúc trắng kia.
Chia sẻ với nhà tôi về những ý tưởng trên, tôi than:
-Đêm tự nhiên … nặng nề nỗi bực bội!
Chàng chọc quê:
- Thôi đừng… cân nữa em à! Em là số 1
- Còn anh số mấy?
- Em cho số mấy cũng được. Số 9 đi cưng! Nine! Night! Good night! Chúc ngủ ngon! Buona notte!
Chàng nói một tràng Anh, Việt, Ý rồi đi ngủ.
Tôi nhìn lại bộ đồ, không còn thấy lụa của VN nữa, hình như lụa đã về tay Tàu. Nhìn mà thấy thương cho người mua, thấy tội cho công sức bao người đã đổ mồ hôi ra vì nó.
Nghĩ đến ngày họp mặt mừng HĐVN tròn 80 năm sắp tới ở Montreal, Canada mà thấy thương cho các em ở VN.
Chúng ta ngoài này mừng 80 năm thì bên kia bờ đại dương, không một trưởng nào, không HĐ sinh nào dám công khai mừng được như chúng ta cả. Qua 35 năm tang thương, những “thiếu nhi quàng khăn đỏ, cháu ngoan bác Hồ, dũng sĩ lượm bao ny lông” phải thi đua tiến lên cho được “đối tượng đoàn, đảng” nên các em đã “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” xuống sa đọa. Thật là xót xa!
TIM PHA MỰC MÁU, CHỮ ĐẦY XÓT XA
Viét cho tuổi thơ hành khất ở Việt Nam, bưới rác,
lượm đồ phế thải từ những sọt rác của đảng viên XHCN và ”Việt Kiều yêu…CNXH”.

Bao giờ em được chén cơm?
Không cơm thừa mứa mà cơm của mình?
Được nuôi bằng nhiều thứ tình
Để khôn lớn, để thông minh? Thật buồn!
Có thèm chăng, một nụ hôn
Mẹ cha nuôi dưỡng tâm hồn tuổi xanh?

Thương em, quần áo hôi tanh
Ruồi bu, nhặng đậu, học hành nơi ai?
Bơ vơ tuổi nhỏ lạc loài,
Sống không còn biết ngày mai, sống thừa,
Rác Thức Ăn, hỏi có vừa
Cho em qua được bữa trưa trong ngày?

Thơ ơi! Giấy, viết run tay
Mực vơi nước mắt, chữ đầy xót xa
Hồn đất Mẹ, Tình quê Cha
Viết cho em, mà chính ta đau cùng!


No comments:

Post a Comment