Sunday, July 4, 2010

CHÚNG và CHÚNG TA

Chúng
Chúng bảo tạo dựng “thiên đàng”
“Thiên đàng” biến thành địa ngục
Rồi chúng thu vét bạc, vàng
Xúm nhau tận hưởng khoái lạc.

Bán mua chức tước, lợi quyền,
Bao năm chia nhau chiếm đoạt
Tiến lên xã hội… hão huyền.
Tất cả đều đem hủy diệt.

Nhất hô, vạn ứng gian hùng.
“Răng, môi” mặn mà thắm thiết
Bán đất, tung hô tưng bừng
Một bầy “Hữu nghị Tàu-Việt”

Biên giới càng dời về… Nam
Việt –Tàu tình càng khắng khít
Chỉ khoa ranh mãnh, lanh mồm.
Tội ác tày trời bưng bít.

Chúng ta
Việc nước thiếu người quan tâm
Mỗi ngày càng thêm rối rắm
Tòng phạm nín thở lặng im
Ta đừng tai ngơ, mắt nhắm.

Vì sao chúng ta ra đi?
Mốt mai trở về cát bụi
Văn chương để lại làm chi?
Nếu quên quê hương nguồn cội?

Cầm bút, gõ máy không mỏi
Việc nước sao đùn cho người?
Nhìn dân chết oan tức tưởi
Làm sao chúng ta thảnh thơi?

Quê hương lâm nguy thật rồi!
Càng thương, càng thêm nhức nhối
Việt Nam! Thương ơi là thương!
Một “Đảng” bao nhiêu là tội!

No comments:

Post a Comment