“Nếu không cho lửa vào thơ được
Tôi sẽ cho thơ vào lửa ngay!”
Nguyễn Hữu Nhật.
Dưng không chẳng biết cội nguồn
Mà tim khó thở, mà hờn Người Ta
Dưng không sao lại…thở ra?
Buồn, vui khó hiểu! Rườm rà tình yêu!
Tình đưa, ai lỡ đưa nhiều
Mà sao nhận lại như điều lửng lơ!
Tôi buồn tôi làm khổ Thơ
Câu vui biến mất, ngẩn ngơ, bồn chồn…
Băn-khoăn chiếm trọn cả hồn
Hồn bâng-khuâng, chữ vô ngôn, hóa…cuồng
Bao lần ai gửi nụ hôn
Mà tôi dứt-khoát chẳng buồn chạm môi
Tình trong trắng của chúng tôi
Đẹp như mây mỏng nhẹ trôi nền trời
Yêu Người tôi hứa một lời
Không hờn giận nữa! Đành thôi, riêng buồn!
Buồn riêng, riêng tránh lệ hờn!
Tình chung, chung mới thơ tuôn giọt sầu!
Giọt sầu cay đắng, từ đâu?
Mà rơi thấm ướt thơ...sầu dửng dưng
Người xa, thương nhớ quá chừng
Ðường đi chưa tới mà ngừng bước đi
Xót xa, tôi biết nói gì
Lửa Tin Yêu tắt, người thì trắng tay
Gom điều dở, mở điều hay
Thả buồn theo gió. Buồn bay nơi nào!
Ngẩng đầu? Xin hãy ngẩng cao
”Thường tình Nhi nữ" làm sao lửa hừng
Lửa ơi! Xin cứ cháy bừng!
Thương Người thương lắm! Xin đừng chùn tay.
Tưởng niệm chị Lệ Uyên.
No comments:
Post a Comment