Em nào vớt được ánh trăng
Bến Nhớ, sông Thương ngồi ngắm
Trăng ơi, có xuống cùng chăng?
Trăng có lau giùm lệ đẫm?
Trăng ơi, em nhớ Người Ta
Đã mấy mươi năm còn nhớ
Hẹn nhau chờ ở quê nhà
Khi Trái-Tim-Yêu còn thở.
Mà nay em vẫn còn đây
Nổi nhớ, niềm thương đan kín
Chỉ trăng, thôi khuyết lại đầy
Còn Trái Yêu em nào chín!
Vần thơ em thả trên sông
Theo nước, thơ về giùm nhé
Nhắc ai chung thủy một lòng
Chờ buổi tao phùng đất Mẹ.
Thuyền trôi, nhè nhẹ … đau thương!
Càng ngắm, trăng như càng nhỏ
Thuyền trôi, có đến sông Tương?
Soi nhé, mù sương, trăng tỏ!.
Viết cho những người vợ lính VNCH đã đưa con vượt biển trong khi chồng đang ở trong các trại tù ngoài miền Bắc.
No comments:
Post a Comment