Sunday, September 19, 2010

SAO ANH CHƯA VỀ?


Hoa nắng rụng đầy mắt em
Vờn bay, vui lây sợi tóc
“Nhớ em, nhớ đến bắt thèm!
Mình ơi! Cưng em như ngọc!”

Hoa nắng, mắt sao long lanh?
Nhìn chi, nhìn hoài không chớp?
“Xem kìa! Màu trời thiên thanh!”
Anh …”đùa” làm … tim em ngộp.

Một ngày mình dạo công viên
Một ngày bên nhau hạnh phúc
Xa, thì lâu đến … phát điên
Gần nhau, chỉ gần... một lúc.

Rồi xa, hai ngả đi về,
Rồi chia tay. Buồn! Ly biệt!
Đêm ơi! Sao dài lê thê,
Nên thơ buồn lây người viết

Em biết mình vừa nằm mơ
Giấc mơ, ôi sao mà đẹp:
Mỗi đứa đọc một bài thơ
Chuyền tay, đôi mình cùng chép.

Trời ơi! Cơn mơ sao ác?
Làm em thức … giữa cơn vui
Lá vàng, kìa, rơi lác đác
Mắt em chạm chút ngậm ngùi.

Công viên trong mơ, vào hạ,
Sao, đêm bây giờ là xuân?
Chưa thu sao cây vàng lá?
Để em ngơ ngẩn, bần thần.

Anh vừa gọi em:”Này Cưng!”
Tay mình vừa cầm trong nắng
Trời ơi! Em... run quá chừng!
Mà đêm, giờ sao yên lặng?

Anh vừa gọi em:”Mình ơi!”
Mà sao giờ Anh đâu mất?
Hai đứa vừa mới rong chơi
Mà mơ... đã không là thật

Anh yêu! Nhớ Anh quá à!
Trời mưa làm em sợ lắm!
Anh về mà xem Tâm Hoa
Nở rực ngoài sân, Vàng thắm.

Anh nè! Có nhớ em không?
Việt Nam, em còn trông ngóng
Anh ơi! Chúng vẫn còn”hồng”
Hồn Anh, xin về”giải phóng”.


Kính tặng những người Vợ Lính VNCH đã mất chồng trong cơn quốc biến 30.4.1975.


No comments:

Post a Comment