-Hôn em đã đủ một ngàn
Em chưa dám nói một lần hôn anh
Người ta phải nói loanh quanh
Trắng Mây, Bong Bóng trời xanh muốn về.
-Biết anh chê “Nhỏ nhà quê!”
Nhưng em mắc cỡ, kỳ ghê anh à!
Yêu anh vì tính hiền hòa
Nhịp tim, thơ viết, máu hòa Việt Nam
Nổi trôi qua những trại giam
Giữ lòng sắt đá để làm người thôi
Ðời buồn, thừa khóc, thiếu cười
Nợ non sông vẫn “vá trời” đền ơn
Yêu đâu chỉ vì nụ hôn
Hay vì ánh mắt hớp hồn... người ta
Yêu anh ở những tài hoa
Dòng thơ tuyệt mỹ kinh qua khổ đời
Nhục hình đã biến thành lời
Cất cao tiếng nói Làm Người Tự Do.
Đừng chê em nói vòng vo
Khăn thêu ủi thẳng đã vò nát tay
Chim khôn cất cánh từng mây
Trời xanh đâu cản đường bay bao giờ!
Tưởng niệm chị Lệ Uyên.
No comments:
Post a Comment