Monday, October 12, 2009

MỘT HẠT THÓC

Gạo mới, cơm thơm, lẫn trấu vàng?
Ðang ăn dang dở, chợt… ê răng.
Vượt biên, cơm nấu toàn rong biển
Mỗi ngày một muỗng kể như sang!

Nhìn hạt thóc vàng, lệ ứa ra
Bao người đói rách ở quê nhà
Mấy ai còn được… ê răng nữa
Khoai, sắn qua ngày, thật xót xa!

NẾU “LẠNH” QUÊ NHÀ ANH CÓ CHIA?
Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết về!
Hồn em lạnh thắm nỗi lê-thê
Từng bông trăng trắng mờ khung cửa
Ðỏ mắt em nhìn chẳng thấy Quê

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết nè!
Trùng trùng điệp điệp trắng đời mê
Cửa không ra được. Cao cao tuyết!
Em kiếm làm sao ra Nẻo Về?

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết kìa!
Quê-hương có ấm ở bên kia?
Em nhìn hạt tuyết sao ra lệ?
Vị mặn nỗi buồn ai muốn chia?

Vị mặn nỗi buồn anh có chia?
Nếu “lạnh” Quê Nhà, anh có chia?

Gió lạnh sông Thương đã trở về
Làng ta còn khổ kiếp lê thê
Năm xưa Đảng cướp, hông nhà cửa
Xô đưổi dân lành biệt xứ quê

Dòng nước chảy miên vẫn não nề
Làm sao vui được chốn hôn mê?
Quốc Gia Chính Nghĩa trong như tuyết
Cùng nắm tay nhau mạnh bước về!

Muôn triệu người Nam đã đến kìa !
Ấm lòng cô gái bên sông kia
Vui mừng nâng vạt lau dòng lệ
Hạnh phúc dâng đầy, ai có chia?

No comments:

Post a Comment