“Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mõi miệng cái gia gia”
Thơ bà Huyện Thanh Quan
Buổi sáng quên đem sách
Nghe trống trải bàn tay
Xe điện sáng hôm nay
Đường dài như thầm trách
Thời gian! Sao mà tiếc!
Chẳng biết làm chi hơn
Không có anh để hờn
Giận nhau em thua... thiệt!
Thua anh thật rồi đó!
Đành ngồi tiếc thời gian
Mấy tiếng, Trời đã ban.
Thì… ngắm mây và gió
Mây không vui màu sắc
Chỉ thấy buồn lam lam
Gió lay rụng lá vàng
Gợi thêm buồn hiu hắt
Thu về! Sao mà sớm!
Lạnh cả bàn tay em
Nỗi lạnh vào tận tim
Tim buồn làm sao ấm?
Anh nè! Đừng nhớ nữa!
Anh à! Quên em đi!
Giận hờn mãi được gì?
Cơm không lành một bữa
Canh không cho vị ngọt
Em chỉ muốn quay về
Nằm xuống với trời quê
Để nghe tiếng chim hót:
“Quốc Quốc!” Ồ Gia Gia!!!
No comments:
Post a Comment