Ngoan nhé em yêu, cứ dịu hiền
Giữ hoài đức hạnh, em đừng quên!
Người con gái Việt anh thương mến
Chừng ấy đủ yêu! Nhớ giữ gìn!
Em khánh kiệt những lệ buồn sa mặn
Anh tràn đầy những bố thí, đặc ân
Ừ thì thôi, “Giun xéo lắm cũng quằn!”
Xong bài toán, ngu nhân thêm già dặn.
Bài thơ đọc, nghe tủi buồn thân phận
Thân phận mình, thân phận nước cùng dân
Cũng một câu “Giun xéo lắm cũng quằn!”
Phải chịu đựng . . . . . đến bao giờ em nhỉ???
Cộng Hán, Việt lắm mưu ma chước quỷ
Anh khuyên em đừng vì chút sầu riêng
Hãy vì dân nghĩ chuyện lật tà quyền
Được như thế lòng ta không thấy thẹn.
Người tỵ nạn thân chìm sâu lòng biển,
Bao anh hùng đã vị quốc vong thân
Sá gì em, một chút khổ cá nhân
Em ngoan nhé! Cho anh hoàn chí cả!
Em đừng khóc, đừng nọ kia vô nghĩa
Em xem kìa! Bao phụ nữ bôn ba
Quên đời hoa, đánh đuổi bọn gian tà
Bị đày đọa chốn lao tù nghiệt ngã.
Anh không thể vui cùng em nhàn nhã
Phận làm trai phải nghĩ đến san hà
Trước Chuyện Chung, phải ích Nước, lợi Nhà
Rồi sau sẽ hưởng tình riêng nhàn hạ.
Em ngoan nhé! Ngoan cho toàn chí cả!