Khi bạn đọc “Người Thương”
Sẽ thấy gì trong đó?
Vẫn những chuyện đời thường
Con người và đất nước!
Những ai không yêu người
Làm sao nói thương nước?
Kẻ chẳng hề yêu nước,
Nói chi đến thương người?
Thơ Á Nghi chân thật
Kể mọi việc hàng ngày
Cùng vui buồn, sướng khổ,
Ngẫm ra hóa lại hay.
Thơ ngày xưa phong hoa
Cùng tuyết nguyệt vui thú,
Thơ Á Nghi đầy hoa
Đêm đông dài buồn bã…
Thơ của người xa nhà,
Lâu quá không còn nhớ,
Trở thành nỗi xót xa
Khó lòng mà dứt nổi
Thơ Á Nghi ngập tuyết,
Sắc xanh ánh đèn vàng,
Lấp lánh màu lục biếc,
Thương đời ai lỡ làng.
Thơ Á Nghi sáng trăng
Nửa khuya chợt thức giấc
Tự hỏi xứ giá băng
Hà cớ gì mình phải...
Lấy chồng, nên cất bước,
Theo chân người đi xa
Chim không đậu vườn nhà
Đất đang hiền hóa dữ.
Đi để góp phần nhỏ
Vào công cuộc lớn chung
Nuôi cao tình yêu nước
Lòng riêng chẳng ngại ngùng.
Thơ nói về tuổi thơ
Cùng với những ước mơ
Thời con gái mới lớn
Đẹp mãi tới bây giờ.
Ngòi bút không có tuổi,
Trẻ mãi nhờ làm... thơ.
Sắc Không [Oslo, Na Uy Oslo]
No comments:
Post a Comment