Wednesday, February 24, 2010

MẤT CẢ RỒI, ĐỜI CÒN GÌ HƠN!

Những hồi ức chiến-tranh
Lửa và máu đã tanh
Đổ ra vì cộng-sản
Mặc ngoại bang tranh giành.

Trận chiến Ban Mê Thuột,
Cuộc triệt thoái Cao Nguyên,
Rồi chiến-trường Trị Thiên,
Thêm Cà Mau, Tuyên-Đức…

Trang sử nhà anh viết,
Bằng máu chính thân anh.
Thân tạm dung thua thiệt,
Cũng chẳng màng lợi danh.

Đời lao công tập-tễnh,
Bằng cấp, xếp đem chôn,
Mỗi người một tâm bệnh,
Thân xác như vô hồn.

Những đứa con Việt-Nam,
Đời tỵ-nạn âm-thầm,
Nợ áo cơm, nước mất,
Nuôi mẹ già bằng…tâm.

Nuôi con ra kỹ-sư,
Đứa giáo-sư, bác sĩ…
Dù nghèo hèn, tạm cư
Không một ai khinh-bỉ.

Anh than: “Kháng chiến ma,
Tôi góp tim làm quà.
Bây giờ chiến-khu… giả,
Tóc cũng vừa… râm hoa!
Mấy Chính-Phủ Lưu-Vong
Là bấy nhiêu vương-miện…”
Lệ anh chảy ròng ròng
Nhiều hơn máu thời chiến.

Đêm nằm thương quê Mẹ,
Lệ rơi ướt bờ vai,
Gia tài ngày càng…nhẹ,
Nhẹ hơn cả hình hài.

Người lính rất cô-đơn
Gà trống ôm tủi hờn
Không một lời than-vãn
Đời còn gì buồn hơn!

No comments:

Post a Comment