Sunday, March 29, 2009

BỔ TÚC CHO NHAU

Anh nghèo xơ? Má bé đồng tiền!
Anh xấu trai? Em cười rất duyên!
Nhỏ ít nói? Anh hay… biện luận!
Anh hung dữ? Có em ngoan hiền!

Anh rậm chân mày? Em mắt biếc!
Anh gầy tre trúc? Bé xinh xinh!
Nhỏ hơi khờ khạo? Anh thông minh!
Tổ quốc cùng yêu, cùng chiến đấu!

Đẹp chưa nào? Hạnh phúc đôi ta!

MỘNG VÀ THỰC

Ðêm nằm, gối trúng bài thơ
Nghe xào xạc giấy, lơ mơ nhớ Nhà
Câu thơ viết gửi quê Cha
Hỏi thăm bụi chuối trổ hoa mấy buồng?
Giấy xào-xạc, lá chuối buông
Gối mềm lá chuối, thơ nhường... giọt mưa.

MỘT LỜI XIN

Ngơ-ngác chuyện áo cơm
Tay lần dở cảo thơm
Ôn lời xưa trong sang
Tìm về ngày êm êm.

Nhẫn-nại trong niềm tin,
Em đã gắng giữ gìn
Cho ngày về tổ-quốc
Nhiều không hỡi, lời xin?

DƯƠNG HÙNG CƯỜNG

“Rắn Đỏ” cắn không chết
Ông vẫn sống hiên ngang
Viết, vạch trần tội ác
Bọn vô thần sói lang.

HOA VÀNG

Tưới cho nhiều, nước mắt ơi!
Ðể người rong ruổi khắp nơi tìm về,
Ðể đường dài, bớt nhiêu khê,
Ðể con dân Việt không chê quê nghèo
Lệ nhục nhằn xin cứ theo
Nhắc người đi nhớ, ai gieo kinh hoàng
Cây Sầu nào có mọc hoang
Núi cao nhuộm đỏ khăn tang bao người

Ươm hoài “Hạt Nhớ” cho tươi
Chờ cơn mưa ngọt sẽ rơi đúng ngày
Trái Vui rồi sẽ dần thay
Cây Sầu trổ Lộc, Hoa bay rộ đường
Tuổi thơ, đời sớm thơm hương,
Tự Do rực sắc, khắp phương nở Vàng.

”Ðã bao năm dọn nắng, đón mưa rào,
Ươm hột nhớ, trồng cây sầu trên núi.”
Thơ Trần Minh Hải.

NHỚ VIẾT NHÉ ANH

Sao bao năm nhuộm “đỏ”
Cộng sản "giải phóng" chi?
Chúng ta đi vì gì?
Tại sao máu vẫn đổ?
”Cách mạng” thành… âm ty,

Em đã cùng anh đi
Đường trường xa vạn dặm
Chung nhau một trường thi
Viết nhé! Đừng im lặng!
Mà cháu chắt khinh khi.

Sống: đã thở, đã ăn
Dù cháo, rau, trúc măng
Hay cao lương, mỹ vị
Dù chướng ngại khắp đàng
Mình phải đi đến đích!

ỐC ĐẢO

Buồn buồn em đọc ca dao
Với bao trân quý ngọt-ngào tình Quê
Vui vui em lại tìm về
Những câu tục ngữ, thương ghê dân mình!
Mỗi câu là một chút tình
Mỗi câu là một nét xinh nếp Nhà
Buồn, vui đều nhớ quê Cha
Ghét, thương vẫn giữ đậm-đà trong tim.

Mình em ốc đảo im-lìm
Mình em đơn độc đi tìm thương yêu.
Một mình mơ-mộng đủ điều
Này thương, này nhớ! Bao nhiêu cho vừa!

Việt Nam đã tự-do chưa?
Ðể bong bóng nở ngày mưa em mừng
Nắng, bươm bướm lượn tưng-bừng
Ðể em trở lại ngôi làng ngày xưa?

“Nắng, em reo, bươm bướm bay trước ngõ
Mưa, em mừng bong bóng nở ngoài sân”
Không nhớ tác giả.

CÁNH THƠ

Anh là mấy Cánh Thơ hay
Vui tay em hái, buồn tay em bày
Trưng đêm để ngắm ban ngày
Mùi hương nhẹ thoáng mà say cả hồn
Sương từng giọt, ướt người thương
Thơ từng nhánh nhỏ, hái dâng cho đời
Có anh bên cạnh tuyệt vời
Cánh Thơ xinh xắn, đẹp lời giữ nhau
Duy buồn, cờ vẫn đỏ au
Anh chưa quyết chí, nhẫn trao chưa vàng
Nên thơ nhắc mãi cơ hàn
Nhắc thêm áp bức vô vàn trời xa
Anh làm gì nữa đi nha!
Cho thơ bay bổng làm quà triệu dân

Viết cho Mình

THIÊN THẦN CỦA ANH

Anh cho em phép thiên thần
Thì em chắp cánh một lần thử bay
Cho em, em sẽ nhận ngay
Trời cao tung cánh cùng mây em về
Nương theo gió, tìm lại quê
Ngắm đồng lúa chín, bờ đê rất nghèo
Thiên thần quyết chỉ mang theo
Tự-do, an-lạc rải đều quê-hương
Cho lời mến, nhận lời thương
Vui ơi đất nước thiên đàng sẽ nên
Cám ơn người, em gọi tên
Thái hòa đất Mẹ, nắng lên rỡ ràng
Xin Trời tiếp chuyện dở dang
Giúp em trồng lại Hoa Vàng Nhà Ta.

ĐẶNG DUNG và MÙA XUÂN CHUNG

Sáng gươm ánh thép mài chung
Truyền nhau một lòng yêu nước
Dưới trăng tất cả soi cùng!

Đặng Dung mài gươm thật bén
Đứt ruột bao lòng người đi
Từng đêm trăng nhuộm trang thi
Vàng cờ bao người cùng hẹn?

Đặng Dung! Soi lòng tôi thẹn
Đặng Dung! Hồn có thiêng liêng
Xin giúp những tấm lòng riêng
Chung đường tìm Xuân như én.

Nghĩ về chí sĩ Đặng Dung

CỐ GẮNG LÊN!

Em muốn ngẩng cao đầu
Dạn dĩ, dù bể dâu
Theo đến cùng lý tưởng
Cho dân mạnh, nước giàu!

Đi trên đôi chân này
Phải là bộ óc hay
Tránh tiền tài, cạm bẫy
Vốn nhẹ tựa áng mây

Phải nuôi lòng ái quốc
Biết thương yêu đồng bào,
Biết chia sẻ thương đau,
Của bao nguời khốn khó

Cứu giúp kẻ bần cùng,
Sống tự tại ung dung,
Phân biệt điều sai đúng,
Dấn thân vào Chuyện Chung.

Nhan sắc rồi phôi phai,
Danh lợi rồi cũng bay,
Duy nét đẹp tồn tại:
Hữu xạ… hương thơm hoài!

KHÔNG! KHÔNG!

Chẳng gì em cũng có chồng
Anh khen chi nữa má hồng đã xong?
Chẳng thương, em bảo rằng không
Anh theo chi nữa, phập-phồng tội em?
Trả thư, em nói chả thèm
Tu mi khéo nói, nhá nhem khó lường
Chả thèm, không đọc, chẳng thương
Bạn-bè, xin giữ ở… trường ngày xưa.
Ðường em, người bước dù thưa,
Nhưng Ðường Dân Chủ thì vừa bụng em.
Nếu thương, thể hiện em xem:
Hoa xinh, bướm lượn, phải thêm cờ Vàng.

TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI

Hạt tuyết rơi rất nhẹ,
Bay trong chiều lưa-thưa
Anh ngát hương tình ái
Yêu? Biết mấy cho vừa?

Anh đa tình, lãng-mạn,
Anh có thương dân mình?
Anh có yêu tổ-quốc?
Hay chỉ nàng-của-anh?

TUỔI TÀ HUY

Tuổi về chiều bệnh hoạn chẳng ai mời
Sao chúng đến hành thân Ba chới với?
Hỏi con Tạo xoay vần chi cho mỏi?
Để con đau, lệ nhìn… lệ sầu rơi

Hai mươi năm, mới… đoàn tụ xứ người
Đời tỵ nạn xa hai trời Âu, Mỹ
Mình gặp gỡ được vài lần hiếm quý
Rồi lại xa cho thêm rối bời bời!

Tiễn Ba về, tim se thắt, thương ơi
Tạm biệt nhé! Ba về cùng non nước
Đau thương quá, lại biệt ly nghìn bước
Ngày trùng phùng không tín hiệu trả lời

Hẹn ngày về, không chán nản buông xuôi!
Ba về trước, giữ riêng lòng khắc khoải
Bao chiến sĩ máu nhuộm cờ, mong mỏi
Cờ Tự Do, No Ấm sẽ bay vui.

Phất cờ Vàng cho sự sống đâm chồi
Ba hãy đợi đứa con yêu trở lại
Vượt chướng ngại, thành công sau thất bại
Tuổi Tà Huy? Có con niệm Phật rồi!

KHÔNG LẼ?

Biết anh tha thiết chuyện Nhà
Xưa, anh đã từng xông pha
Ra nơi chiến trường lửa đạn
Cho nhà Nam Việt nở hoa

Biết nay lênh đênh xứ người
Anh viết những dòng lửa khơi
Nhắc nhau nỗi đau cố quốc
Mà em... mến anh thật rồi

Không lẽ thương anh thật ư?
Hình như, chỉ là... hình như
Thương chi một người... dễ ghét
Cho ngày thêm dài tương tư!

Viết tặng chị Lệ Uyên

ĐÊM 30.4

Đêm lên bục nói chuyện Mình
Chuyện đau quyện khổ, chuyện tình nước non
Nói xong nước mắt vẫn còn
Giọt hòa trong máu, giọt lòn vào tim
Người nghe tất cả lặng im
Vô ngôn, ôn những nỗi niềm bi thương
Tôi về thắp một nén hương
Tạ ơn chiến sĩ đã giương cao cờ
Tôi về thức trắng cùng thơ
Thương dân tôi mãi đợi chờ người đi.

TIM VÀNG

Ông than: -Vẫn cứ đi tìm
Từ yêu năm ấy, trái tim em cầm
Thương ghê! Tình bị cầm nhầm
Để quên lâu thế, thì thầm có… ôi?
Lại than: - Đường đã xa xôi
Giày “saut” mòn gót chửa thôi quên người
Hỏi ông có kể chuyện... cười
Hoa ôm cả… bó, kêu trời ai tin?
Nhắn ông phú hộ đừng xin
Thằng Bờm không đổi đức tin bao giờ
Vai đeo súng nặng đừng... mơ
Ra trận: chiến đấu! Đừng thơ thẩn chàng!
Bao giờ chiến thắng vẻ vang
Tôi trao chìa khóa, “tim vàng” trả ông.

Tặng chị Lệ Uyên

EM CÒN CÓ MỘT LƯƠNG TÂM

Một chủ nghĩa cộng sản
Giết bao nhiêu lương dân?
Một nhóm người dơ bẩn
Vay bao nhiêu nợ nần?

Không vẽ hoa thêm phấn
Chẳng vẽ tình thêm hương
Ngòi bút em là súng
Không bẻ cong tầm thường!

Bao nỗi đau nhọc nhằn
Mấy mươi năm chịu đựng
Trên đất Mẹ khô cằn
“Vô Thần” cần phải bứng!

Không vẽ ong thêm bướm
Chẳng tẩm mật đài hoa
Em chọn đường chiến đấu
Chia sẻ cùng dân ta!

Thơ, thiên hạ mua… vui
Vui trong khi dân… khổ
Lấy ai chia ngậm ngùi
Cùm gông ai tháo hộ?

Anh không thương thì… ghét
Em bất cần khen, chê
Dân mình lắm nhiêu khê
Ai đan tâm thụ hưởng?

NIỀM TIN

Anh gọi Đường Chiến-Đấu,
Ta là người Việt Nam
Anh có gì để giấu
Khi ta người rất tham?

Việt Nam ơi! Việt Nam!
Thơ có là vũ-khí?
Cho ta viết như làm
Không ru người mộng mị

Anh vẫn mời niềm tin
Sao ta còn lúng-túng
Tâm đã quyết giữ gìn
Đường muốn đi phải… bước

Anh là anh bất-diệt
Ta là ta mong-manh
Anh chờ mong đất Việt
Ta vẫn chí chưa thành

Anh lẩn-quẩn nghi-ngờ
Ta thành kẻ khù-khờ
Thương dân mình địa ngục
Sao ta buồn với… thơ

Mộng tang-bồng hồ thỉ
Ai đội đá vá trời
Ta một lòng chung-thủy
Sao buồn hoài? Chao ơi!

Kính tặng các Chị đang âm thầm góp phần cho Đại Cuộc

MUA VUI, CHUỐC BUỒN

Một trang tiểu thuyết diễm tình
Mua vui độc giả xinh xinh tuổi hồng
Mộng mơ sao được tấm chồng
Ra người quân tử, bõ công thêu thùa

Một trang gián điệp hơn thua
Mua vui độc giả thích đùa nhịp tim
Điệp viên nổi nổi, chìm chìm
Càng thêm gay cấn, càng niềm hân hoan

Một trang thơ ước khải hoàn
Sao em viết mãi? Gian nan vô cùng!
Phải chăng em viết Chuyện Chung,
Sử xưa sáng quá nên… chùng lòng đau?

Anh ơi hãy nhắc giùm nhau!
Viết sao cả nước đồng bào… cùng vui
Chuốc buồn: nên tránh, kẻo… xui!
Đừng riêng vui vẻ, ngậm ngùi lòng dân.

GIỌT LỆ TÔI ƠI!

Thơ như người nằm võng trưa
Ầu ơ cứ hát đong-đưa thả hồn
Suối tóc huyền, đẹp cô thôn
Võng đưa bao nhịp mà khôn đến giờ?
Chảy ra sông cả tuổi thơ
Sông con đất Mẹ, sông mơ tuổi ngà
Mực trôi về tận trời xa
Lệ rơi nặng quá!… Chiều tà về tim
Lệ em mà biết chỗ tìm
Trôi về sông Mẹ thời im chuyện Nhà
Mực em mà biết mài ra
Được dòng máu ấm chan-hòa niềm vui
Lệ ơi! Cứ chảy em chùi
Mực ơi! Viết nhé ngọt bùi Việt Nam!

THƯƠNG QUÊ

Ừ thì hai đứa đều thương
Mỗi người một cách, thơ dường ngọt thêm
Thương nhiều nhất chính là em
Đêm ôn trang sử, ngày rèn binh thư
Việc nhà cứ hẹn từ từ
Mà đau với xót đã dư vô cùng
Nhanh nhanh cho kịp Đường Chung
Kẻo anh về trước lại chùng bước chân
Thương nhau mình phải thương dân
Giữ hoài ngọn lửa rất cần chuyền tay
Sáng lửa đêm, ấm lửa ngày
Đường đi phải đến, dở hay đã tường.

ÁO HỒNG DỄ... GHÉT

Dễ Thương em mặc áo hồng
Dễ thương, anh cũng lòng vòng theo sau
Giày em cao gót đi mau
Lỡ chân nếu ngã, làm sao em về?
Thương em từ mái tóc thề,
Từ câu nhí nhảnh môi trề dễ yêu
Thương em, thương tới bao nhiêu
Mà em làm khó đủ điều. Tội anh!
Dễ thương em hãy để dành.
Nên chanh chua với những Anh-Xếp-Hàng
Tình si anh ở... đầu thang
Không leo cao nữa, xóm làng cười cho
Biết em làm điệu, giả đò
Bài thơ anh gửi hẹn-hò tình chung:
Dễ Thương ơi! Hãy đi cùng!
Ðường xa vạn dặm, một lòng ngại chi

Dễ thương? Khen mãi làm gì,
Tự-Do một lối, sao đi chẳng... về?
Tình Chung? Non Nước đã thề!
Tình Riêng dễ ghét, em chê đúng rồi
Dễ thương, dễ ghét? Than ơi!
Làm sao ý hợp mà vui tâm đầu???

CHIẾN THI, THỢ và THƠ

Ban ngày anh là thợ
Đêm đến anh làm thơ
Khác nhau cái dấu nặng
Giống nhau hăm bốn giờ
Khi xưa anh làm lính
Đánh giỏi mà đành... thua
Bây giờ em ra lệnh
Bảo chi anh cũng ừa

Làm thợ vì chiến sĩ
Cũng đời buồn ruổi rong
Làm thơ thành… thi sĩ
Có được em yêu không?

Giặc nào đánh chẳng tan?
Trận chiến nào đã tàn
Mất súng gươm? Thay giấy!
Xin anh khoan hưởng nhàn

Chiến sĩ không thấy ư?
Toàn dân một cửa tù
Hậu phương không hạnh phúc
Thi Sĩ nỡ nào tu?
Em gom chữ Chiến Thi
Đề bài thơ đẹp nhất
Trang giấy nè, viết đi!
Vận, vần tròn chữ Sĩ

Giống nhau, hai đứa mình
Viết những vần thật xinh
Cho quê hương, dân tộc
Chiến thi trong chữ tình.

Viết thay một người vợ lính.

NỀN MÓNG HOÀ-BÌNH

Đừng bao giờ quên nhé…EM
Mũ, mão, cân đai cũng…VIỆT
Gan vàng, dạ sắt là…NAM
Áo vá, chân trần đã…HIẾU
Quần lụa, hia vàng càng…THẢO!

Em là kiến-trúc sư
Mơ dựng căn nhà Việt
Cho người dân an cư
Hưởng thái-bình, lập nghiệp.

Viết tặng:
*Kỹ-sư HUỲNH LƯƠNG VINH.
*Trung sĩ quân cảnh, quân chủng Lục Quân Hoa Kỳ: BÙI THANH THẢO.

*Kỹ-sư HUỲNH LƯƠNG VINH, người đã vận động để lá Cờ Vàng được phất-phới tung bay trên đỉnh Everest, dãy Hy Mã Lạp Sơn, ngày 17.5.2004.
*Trung sĩ quân cảnh, quân chủng Lục Quân Hoa Kỳ: BÙI THANH THẢO, người đã cắm lá Cờ Vàng tại đơn-vị đang chiến-đấu, ở thủ-đô Iraq, ngày 6.9.2004.

Sunday, March 22, 2009

NGƯỜI ĐÁNG QUÝ

Nếu trái tim tôi tròn mộng ước
Tôi dâng tất cả những người thơ
Những người nhớ được về non nước
Uất hận đem lời rửa vết nhơ

Nhức nhối từng đêm người cứ khóc
Lệ trào không ướt, hận khô tim
Cơn đau dần xoáy từng chân tóc
Trắng bạc suy tư vẫn cứ tìm

Thương những bút nghiên thề chiến đấu
Đã soi một hướng, tâm tìm về
Để cho ai hiểu người dân Quê
Đang khắc khoải đau vì ác thú.

XUÂN VẪN CHƯA VỀ

Bài thơ mười năm trước
Cũng như mười năm sau
Xa Quê Nhà lâu quá
Thương nhớ mãi! Ôi chao!

Ngày Xuân không thấy Tết
Tết về thiếu Hoa Xuân
Ra đi là Xuân hết
Mỗi Tết mỗi… thương dân!

GIỮ LỬA

Ba mươi năm mất Bạn Hiền
Tưởng đâu đến lúc… quy tiên vẫn buồn
Mừng thay thế-giới vẫn còn
Bạn-bè tri kỷ tâm-hồn rất thơ
Đã thơ lại chẳng hững-hờ
Vì thương dân Việt phất cờ tự-do
Viết lời tranh đấu thơm tho,
Đọc pho hùng sử biết lo san hà

Quý nhau kết nghĩa-một-nhà
Ba mươi năm đã bôn ba đi tìm
Cám ơn anh, chị thêm em
Lửa thêm người giữ, bóng đêm sá gì!
Đêm dài mình vẫn cùng đi
Đường chung bóng nhé! Ngại chi Nẽo Về!
Bên nhau mình vượt nhiêu khê
Buồn vui chia-sẻ lời thề Tử-Sinh.

GOM TỪ LÁ ÚA, ƯƠM MẦM CHO XANH

Em làm thơ cho Nhà
Nhặt Lá Vàng của ta
Ươm mầm xanh nhân ái
Nở xinh toàn quốc gia

Em là cội cây già
Gói lại mộng bay xa
Cho anh làm lá rụng
Rụng thật nhiều đi nha!

Anh là những giọt sương
Rơi rơi mềm thân thương
Em, gần bên cỏ úa
Mơ mộng rất bình thường

Vun cây “vàng” ước mơ
Tươi tốt nhờ văn thơ
Hoa thơm rồi khởi sắc
Ngọt ví dầu ầu ơ!

CHÚC TẾT ANH

Đầu năm chúc Tết anh nè
Chúc anh vui, khoẻ, Lối Về chớ lơi

Mồng Hai em chúc anh vui
Chia cùng em nhé ngọt, bùi, khổ đau

Mồng Ba sức khỏe dồi dào
Lòng vui thanh thản, tìm vào văn thơ.

MỜI NGUỜI

Cám ơn người chỉ đọc thơ
Mà bảo rằng thương, mến, quý
Cám ơn người không ơ hờ
Khi nhà Việt Nam bi lụy

Tôi viết như người cần… hét
Nói giùm bao phận đớn đau
Viết hoài mà lời chửa hết
Những điều muốn nói cùng nhau

Quê hương bây giờ xa lắm
Nhưng lòng tôi gửi quê nhà
“Cửa Tù” bây giờ vẫn cấm
Nên người đi chẳng thấy xa!

Cám ơn tấm lòng người thương
Đã vì quê mà ủ hương
Cám ơn những gì người mến
Xin cùng tôi chung đoạn đường.

NGƯỜI LÍNH CỦA EM

Người lính nào thua trận
Cứ xin hoài chữ “em”
Không cho, anh chẳng giận
Vẫn xin hoài, xin thêm

Người lính nào ngã ngựa
Đời tù tội tàn thân
Không còn một chọn lựa
Lại dễ thương, rất gần

Anh hỏi em: Cô Nhỏ,
Em à! Thương anh chi?
Cho đời em thêm khổ
Thương anh, em được gì?”

Với anh, em bé bỏng
Câu trả lời sẽ thừa
Em cần gì phải thưa
Chữ tình thường không… mỏng

Anh ơi em nhớ lắm!
Đường dài mấy mươi năm
Đi một lần biệt tăm
Chữ tình càng thêm đậm

Em gọi anh: Người Lính
Bằng tất cả thân thương
Bình yên leo tận đỉnh
Ngọc lan thơm ngát hương

Chia nhau đi nhé anh
Những khốn khổ quê hương
Những tang thương dằng xé
Biết đâu mình chung… Đường.

Kính tặng tất cả những Chị chưa mất chồng trong tù ngục VC.

VÔ THẦN

Đầu năm theo dõi chuyện Nhà
Thương bao trinh nữ mượt mà bán thân
Tuổi thơ sao phải góp phần
Trả cho đảng ác nợ nần Việt Nam?
Buôn dân, bán nước tham lam
Sử vàng hoen ố, sống làm… ngu dân?

VIỆT NAM ƠI! THƯƠNG LẮM!

Em thu tròn ước mơ
Đưa vào từng dòng thơ
Mỗi bài gom một ý
Lửa gom nhiều mà hơ

Bàn tay chưa đủ ấm
Trong giá băng xứ này
Thơ viết xong ngồi ngắm
Thầm cám ơn bàn tay

Và cám ơn ý chí
Hăm bốn năm vẫn đầy
Giữ tình riêng ý nhị
Cho Việt Nam ngày mai

Theo dòng trôi ngôn ngữ
Em bày cả nội tâm
Cám ơn từng con chữ
Thơ vẫn trôi âm thầm

Dòng thơ bày bằng mắt,
Lời thơ thốt từ tim
Từ tâm hồn đau thắt
Mà trang trải nỗi niềm

Việt Nam ơi! Thương lắm!
Cảm xúc này xin dâng
Bao yêu thương đằm thắm
Thơ ơi! Hồn lâng lâng

Mạch nước ngầm chuyển động
Im lặng cùng khoảng không
Em theo từng lượn sóng
Gọi người tháo cùm gông

Vần thơ gieo uất ức
Nói giùm hồn trùng khơi
Mỗi bài là một sức
Việt Nam! Việt Nam ơi!

KHÔNG SỢ MA BẰNG ÐÔI MẮT NHỎ

Nhỏ ơi! Nhớ nhỏ thiết-tha
Thương bao chia-sẻ đã xa nghìn trùng
Không còn có một điểm chung,
Từng vui như thuở đã cùng thương yêu
Bạn bè đếm được bao nhiêu,
Mà ta một bóng, buồn xiêu vách tường?
Bạn thân và bạn rất thương
Nửa đêm gió hú, trùng-dương bạn… về
Ðường đi một chuyến nhiêu khê
Tưởng đâu tạm-biệt, ai dè mất nhau
Hồn oan nhỏ hẳn còn đau,
Nên chưa siêu-thoát? Lệ trào mắt ta!
Một mình, khuya chẳng sợ ma
Sợ đôi mắt nhỏ, cũng nhòa… nhớ nhung.

THƯƠNG BINH

Ngày lê-la hè phố,
Đêm lạnh-lùng nghĩa trang,
Thắp hương từng ngôi mộ,
Dọc, ngang như xóm làng

Tôi từng ví anh là thơ
Người chiến-sĩ tôi mơ suốt đời
Tôi từng muốn được tiếp hơi
Để anh chiến-đấu cho đời sáng hơn
Để dân thôi những căm hờn
Để quê-hương bớt những cơn bão-bùng

Viết cho người thương binh
Một mình, chỉ một mình
Từ Bảy Lăm lặng-lẽ ,
Nhìn kẻ thù xem khinh

Sau cuộc đời chiến chinh
Anh mất cả chữ Tình
Đời đau thương nghiệt-ngã
Trong âm thầm, lặng thinh…

NHỮNG DÂU CHẤM THAN!

Em đi, đi mãi chưa về.
Người về cố quốc, môi trề bảo: Đi!
Đi! Về! Vô tận hỉ, bi
Về? Đi? Lạy Chúa! Thầm thì: Nam Mô
A Di Đà Phật niệm… vô
Ơn Trên cứu độ cõi Vô Thường này!

Mấy lần chạy giặc bi ai!
Lần này bệnh mãi, biết mai được về?
Thiền hành, tâm vượt cõi mê
Trăng lên trăng khuyết, trắng bề tuyết hoa
Tuyết Ý, tuyết Canada
Đều chuyên chở nhớ… Nắng Nhà Việt Nam

Người về quày quả bước… ra,
Người đi thong thả … “thi ca tân kỳ”!
Cho nên mình phải… làm chi
Ở mô? Răng hỉ? Dòng thi hỏi người?
Rình rang “Nhé! Nhỉ! Thế! Chơi!”*
Đảng Canh Lăng Bác vẫn cười ha ha!
Ai thương dân, khóc thật thà?
Em thương! Em chẳng chịu là… dân hư!
Dân hư sung sướng bây chừ
Gương xưa sử sáng anh thư, thêm buồn!

Bắc, Trung, Nam lệ lệ tuôn
Gương sau con cháu tìm nguồn vượt biên
“Ma cô, đĩ điếm chuyên viên!”**
Đảng ngồi Đảng bán, ôm… tiền ăn chơi
Người đi, ôm… hận một đời
Người về, có thấy Đảng lời lỗ chưa?
Bán Sông, bán Núi bảo… thừa
Bán dân, bán trẻ, có… vừa nhục không?
Núi Sông! Sông Núi! Núi Sông!
Âm thanh nhắc nhở Chuyện Chung lăn vào

Lăn vào, chớ để Cộng… vào
Mai sau “đỏ choét” lại… trào máu oan***

*Lời đầu môi chót lưỡi của Đảng dụ dỗ “Khúc Ruột Ngàn Dặm”.
**Cũng là lời… Đảng.
***Tức hộc máu.

TRANH CHỨC

Mười ngày đại phá quân Thanh
Oai phong Nguyễn Huệ lừng danh sử Nhà.

Mây bay không vướng mộng
Ngừng gió lại vương mơ
Nên có lắm bài thơ
Của em còn tâm động

Đi tìm những đường ngang
Vẫn còn hoài lối dọc
Hành-trình vẫn dở-dang
Leo hoài một Con Dốc

Đường tu không đợi chờ
Bụi trần lắm bợn nhơ
Khổ đau còn tiếng vọng
Bến Giác ai cặp bờ!

Khởi điểm từ quê hương
Ra biển, chọn một đường
Đi vòng quanh thế-giới
Việt Nam lại càng thương

Sương vờn rất mong-manh
Mây trắng bay hiền lành
Khổ Việt-Nam ai gánh?
Mà công-lao chúng giành!

KHOAN VỀ VỚI ĐẤT

Nhân nghe tin Bạn Đấu Tranh
và Bạn Thơ bệnh nặng.

“Người ơi! Người ở đừng về”*
Bạn tôi, tiếng Việt chưa chê chữ nào
Chữ bình dân, chữ thanh tao
Bạn đem vào giấy, thơ trao bút đề

“Người ơi! Người ở đừng về”
Câu thơ thật ngộ! Ngô nghê mà tình!
Thương ơi chữ nghĩa của mình
Đọc thầm nhớ bạn vẫn bình: ”Nghĩa cao!”
Ầu ơ rồi lại ... ví dầu
Mẹ ru con ngủ, ngọt ngào tận tim.

Trách ai một chữ chẳng tìm
Xen ngôn ngữ lạ, nhận chìm ca dao
Ca dao, tục ngữ biết bao
Cần chi Anh, Pháp chen vào lai căng
Mỗi câu nói, đủ trắc bằng
Du dương như nhạc ai rằng chẳng mê

“Người ơi! Người ở đừng về”
Sống bên tôi nhé! Đất Quê vẫn chờ
Bên nhau mình tập làm... thơ
Câu hay giữ lại ầu ơ... để dành
Về chi sớm? Bỏ tôi đành?
Còn câu hẹn với “mái tranh” đã thề

Người ơi! Người ở, khoan về!

*Dân ca Quan Họ, Bắc Ninh.

BIA MỘ ĐƠN

Đưa Người Thơ vào lòng đất
Giã từ, tiếc những tài hoa
Chúc Thi Sĩ ngủ yên giấc
Phò hộ dân giữ được Nhà

Đưa hồn thơ vào huyệt lạnh
Biết nói gì phút chia tay?
Mộ bia mai rồi hiu quạnh
Để lại chi thế gian này?

Hoa gửi theo Người một đóa
Hãy về với hương ngọc lan
Tro bụi mai Người cũng hóa
Tử, sinh? Chung cuộc cũng tàn!

Hồn về Quê Hương người nhé!
Giúp giùm bao trẻ thơ đau
Hồn về giữ giùm đất Mẹ
Giữ Lời Thề đã cùng nhau

Đưa Người Về, bài duy nhất
Tôi viết khi tàn nén hương
Mong Người nương theo bóng Phật
Cho đời tồn tại thơ Thương.

“Mai tôi chết, tôi sẽ phù hộ Y.N.”.

LÀM SAO ÐÂY ANH?

Gió lạnh trời xa, người nhớ nước

Mưa rơi đất lạ, kẻ thương non

Anh ơi! Ðường đã chung bao bước

Nghìn dặm xa xăm vẫn mỏi mòn!


Lạ lẫm khác dòng, ta góp sức

Thân quen đồng cảnh, họ chia phe

Ðánh nhau, tranh chấp... vì quyền chức

Vận nước thương đau, sao trở về?


Em nhớ quê nhà, thơ cất tiếng

Dân nghèo thương lắm! Biết làm sao?

Sông đưa nước chảy tìm ra biển

Mình vẫn nổi trôi tận chốn nào?



Saturday, March 21, 2009

BAO NĂM RỒI ANH?

Con chuồn chuồn không đậu

Bay theo! Bay theo hoài!

Đóa hoa trên bờ giậu

Tím màu thương nhớ ai?


Bước chân trâu nằng nặng

Lưỡi cày giữa đồng sâu

Giọt mồ hôi mằn mặn,

Theo hoài đến mấy châu?


Trời mưa còn bì bõm

Trẻ vốc nước đùa nhau?

Ngoại già thêm miệng móm

Không em, ai ngoáy trầu?


Anh ơi! Vành nón lá

Không còn đội trên đầu

Mà che hoài bóng mát

Bài thơ còn đủ câu*


Anh ru em buổi tối

Bằng ca dao ngọt ngào.

Em nhắc anh buổi sáng

Bằng tục ngữ Mẹ trao


Em thương hoài Đất Nước

Việt Nam mai về đâu?

Đi thêm cần bao bước,

Dân tộc mới hết sầu?


Quê hương còn bao thước

Thì Âu, Lạc gần nhau?

Bảy Lăm sau và trước

Thời nào đã thật đau???


*Nón lá bài thơ.


Nghe nhạc: “Mai anh sẽ đưa em về quê anh, chịu đi với anh không?”



SO SÁNH

Bốn chân mang bốn chiếc dày

Chàng khuyển cũng ấm xứ này hở anh?


Có đâu như ở Quê mình

Trẻ con đói rét, tội tình trơ xương

Lang thang vất vưởng khắp đường

Ngọt bùi thiếu thốn, ai lường đắng cay?

Đêm mưa, ngủ với… bùn lầy

Cơm thiu, rau héo mỗi ngày kiếm ăn

Nghẹn ngào, tủi hận lệ tràn

Quanh năm đất chiếu, trời màn gửi thân

Trông nhờ bá tánh thí ân,

Vo ve ruồi nhặng, lê chân nặng nề

Lao đao, lận đận trăm bề

Trí không chữ nghĩa thảm thê cuộc đời

Cười đau, khóc hận tội ơi!

“Cháu Hồ” sao chẳng nghỉ ngơi, chơi đùa?

Trớ trêu , nghiệt ngã trăm chiều

Đói ăn vụng, túng làm liều. Thương ghê!


Đảng còn bận rộn lắm… nghề

Lưu tôn, truyền tử tung hê giặc Tàu

Bao năm “giải phóng” thế sao?

“Dòng thác cách mạng*”, thác nào dòng xuôi?


*3 dòng thác cách mạng “lừa”: Tự do dân chủ, Giải phóng dân tộc, Chủ nghĩa xã hội.



CHỈ “MẤY NGÀY” MÀ THÀNH THIÊN THU?

Giận, ghét nên người ngơ ngẩn lắm

Không thèm nói chuyện? Không thèm thương?

Không cho mắt... lạ nhìn say đắm

Không nhận lời yêu dẫu bọc đường


Lời cuối tiễn anh vào “cải tạo”

“Mấy ngày” em tưởng sẽ qua mau

Ngờ đâu giặc “đỏ” còn say… máu

Anh “trả” bằng đời-đã-hứa-nhau


Em hối hận hoài lời giận dỗi

Nụ hôn từ giã còn thơm môi

Giữ tim còn mãi nhịp bồi hồi

Anh mãi không về, em vẫn đợi


Mình tưởng nghe chung tiếng thở dài

Của hai người đã, ai buồn ai?

Giữa bao xa cách và ly biệt

Ai góp nụ cười? Ai giận dai?


Em tưởng nghe câu hát não lòng:

“Vài ngày” trả nợ lũ cuồng ngông”

Hẹn nhau mấy bữa thành ly biệt!

Thủy táng xác con, tưởng… xác chồng


Rừng sâu, thêm... trùng dương gợn sóng

Người yêu, thêm... người thương ra đi

Còn em, một mình em ở lại

Hát Giang* cứ gợn sóng làm gì???


Nợ nước, tình nhà vai gánh nặng

Thương chồng, thù trả chẳng phân vân

Càng thương nhi nữ: lòng Trưng Triệu

Càng xót cho anh: Quyết chẳng hàng!


*Nơi bà Trưng đã trầm mình, quyết không để nhục với kẻ thù.


Viết tặng những người Vợ Lính V.N.C.H.