Sunday, March 22, 2009

KHOAN VỀ VỚI ĐẤT

Nhân nghe tin Bạn Đấu Tranh
và Bạn Thơ bệnh nặng.

“Người ơi! Người ở đừng về”*
Bạn tôi, tiếng Việt chưa chê chữ nào
Chữ bình dân, chữ thanh tao
Bạn đem vào giấy, thơ trao bút đề

“Người ơi! Người ở đừng về”
Câu thơ thật ngộ! Ngô nghê mà tình!
Thương ơi chữ nghĩa của mình
Đọc thầm nhớ bạn vẫn bình: ”Nghĩa cao!”
Ầu ơ rồi lại ... ví dầu
Mẹ ru con ngủ, ngọt ngào tận tim.

Trách ai một chữ chẳng tìm
Xen ngôn ngữ lạ, nhận chìm ca dao
Ca dao, tục ngữ biết bao
Cần chi Anh, Pháp chen vào lai căng
Mỗi câu nói, đủ trắc bằng
Du dương như nhạc ai rằng chẳng mê

“Người ơi! Người ở đừng về”
Sống bên tôi nhé! Đất Quê vẫn chờ
Bên nhau mình tập làm... thơ
Câu hay giữ lại ầu ơ... để dành
Về chi sớm? Bỏ tôi đành?
Còn câu hẹn với “mái tranh” đã thề

Người ơi! Người ở, khoan về!

*Dân ca Quan Họ, Bắc Ninh.

No comments:

Post a Comment