Giận, ghét nên người ngơ ngẩn lắm
Không thèm nói chuyện? Không thèm thương?
Không cho mắt... lạ nhìn say đắm
Không nhận lời yêu dẫu bọc đường
Lời cuối tiễn anh vào “cải tạo”
“Mấy ngày” em tưởng sẽ qua mau
Ngờ đâu giặc “đỏ” còn say… máu
Anh “trả” bằng đời-đã-hứa-nhau
Em hối hận hoài lời giận dỗi
Nụ hôn từ giã còn thơm môi
Giữ tim còn mãi nhịp bồi hồi
Anh mãi không về, em vẫn đợi
Mình tưởng nghe chung tiếng thở dài
Của hai người đã, ai buồn ai?
Giữa bao xa cách và ly biệt
Ai góp nụ cười? Ai giận dai?
Em tưởng nghe câu hát não lòng:
“Vài ngày” trả nợ lũ cuồng ngông”
Hẹn nhau mấy bữa thành ly biệt!
Thủy táng xác con, tưởng… xác chồng
Rừng sâu, thêm... trùng dương gợn sóng
Người yêu, thêm... người thương ra đi
Còn em, một mình em ở lại
Hát Giang* cứ gợn sóng làm gì???
Nợ nước, tình nhà vai gánh nặng
Thương chồng, thù trả chẳng phân vân
Càng thương nhi nữ: lòng Trưng Triệu
Càng xót cho anh: Quyết chẳng hàng!
*Nơi bà Trưng đã trầm mình, quyết không để nhục với kẻ thù.
Viết tặng những người Vợ Lính V.N.C.H.
No comments:
Post a Comment