Gần cuối năm rồi anh biết không?
Ðếm hoài, em cứ đếm trong lòng
Tám mươi và mấy lần “mươi” nữa?
Cứ đếm để mòn… niềm mỏi mong
Gần Giáng Sinh rồi anh biết chăng?
Tưng-bừng phố xá hoa đèn giăng
Người người mua sắm vui như Tết
Một kẻ âm-thầm đốt nén nhang
Cứ nhớ hoài thôi chuyện sẫm màu
Cả thuyền ngơ-ngác, nát niềm đau
Môi khô con trẻ chờ giọt nước
Giữa những râm ran tiếng nguyện cầu.
Biển lặng thuyền dừng, người nhói đau
Trùng dương dậy sóng, người thì-thào
Trối nhau lời cuối không hơi thở
Nước biển mặn như… nước mắt trào
Ðêm ấy cũng là đêm Giáng Sinh
Cướp cười, cướp nói, mình làm thinh
Nhìn nhau nước mắt hòa trong máu
Ôi Giáng Sinh đau, cuộc hải trình!
Viết cho Ghe-Không-Số, 41 Người, nhập trại Songkhla, Thái Lan 15.1.1980.
No comments:
Post a Comment