Tưới cho nhiều, nước mắt ơi!
Ðể người rong ruổi khắp nơi tìm về,
Ðể đường dài, bớt nhiêu khê,
Ðể con dân Việt không chê quê nghèo
Lệ nhục nhằn xin cứ theo
Nhắc người đi nhớ, ai gieo kinh hoàng
Cây Sầu nào có mọc hoang
Núi cao nhuộm đỏ khăn tang bao người
Ươm hoài “Hạt Nhớ” cho tươi
Chờ cơn mưa ngọt sẽ rơi đúng ngày
Trái Vui rồi sẽ dần thay
Cây Sầu trổ Lộc, Hoa bay rộ đường
Tuổi thơ, đời sớm thơm hương,
Tự Do rực sắc, khắp phương nở Vàng.
”Ðã bao năm dọn nắng, đón mưa rào,
Ươm hột nhớ, trồng cây sầu trên núi.”
Thơ Trần Minh Hải.
No comments:
Post a Comment