Thơ như người nằm võng trưa
Ầu ơ cứ hát đong-đưa thả hồn
Suối tóc huyền, đẹp cô thôn
Võng đưa bao nhịp mà khôn đến giờ?
Chảy ra sông cả tuổi thơ
Sông con đất Mẹ, sông mơ tuổi ngà
Mực trôi về tận trời xa
Lệ rơi nặng quá!… Chiều tà về tim
Lệ em mà biết chỗ tìm
Trôi về sông Mẹ thời im chuyện Nhà
Mực em mà biết mài ra
Được dòng máu ấm chan-hòa niềm vui
Lệ ơi! Cứ chảy em chùi
Mực ơi! Viết nhé ngọt bùi Việt Nam!
No comments:
Post a Comment