Sunday, March 29, 2009

ÁO HỒNG DỄ... GHÉT

Dễ Thương em mặc áo hồng
Dễ thương, anh cũng lòng vòng theo sau
Giày em cao gót đi mau
Lỡ chân nếu ngã, làm sao em về?
Thương em từ mái tóc thề,
Từ câu nhí nhảnh môi trề dễ yêu
Thương em, thương tới bao nhiêu
Mà em làm khó đủ điều. Tội anh!
Dễ thương em hãy để dành.
Nên chanh chua với những Anh-Xếp-Hàng
Tình si anh ở... đầu thang
Không leo cao nữa, xóm làng cười cho
Biết em làm điệu, giả đò
Bài thơ anh gửi hẹn-hò tình chung:
Dễ Thương ơi! Hãy đi cùng!
Ðường xa vạn dặm, một lòng ngại chi

Dễ thương? Khen mãi làm gì,
Tự-Do một lối, sao đi chẳng... về?
Tình Chung? Non Nước đã thề!
Tình Riêng dễ ghét, em chê đúng rồi
Dễ thương, dễ ghét? Than ơi!
Làm sao ý hợp mà vui tâm đầu???

No comments:

Post a Comment