Người lính nào thua trận
Cứ xin hoài chữ “em”
Không cho, anh chẳng giận
Vẫn xin hoài, xin thêm
Người lính nào ngã ngựa
Đời tù tội tàn thân
Không còn một chọn lựa
Lại dễ thương, rất gần
Anh hỏi em: Cô Nhỏ,
Em à! Thương anh chi?
Cho đời em thêm khổ
Thương anh, em được gì?”
Với anh, em bé bỏng
Câu trả lời sẽ thừa
Em cần gì phải thưa
Chữ tình thường không… mỏng
Anh ơi em nhớ lắm!
Đường dài mấy mươi năm
Đi một lần biệt tăm
Chữ tình càng thêm đậm
Em gọi anh: Người Lính
Bằng tất cả thân thương
Bình yên leo tận đỉnh
Ngọc lan thơm ngát hương
Chia nhau đi nhé anh
Những khốn khổ quê hương
Những tang thương dằng xé
Biết đâu mình chung… Đường.
Kính tặng tất cả những Chị chưa mất chồng trong tù ngục VC.
No comments:
Post a Comment