Từ nỗi nhục hôm qua
Chị vươn mình dứng dậy,
Em, nhụy rữa đời hoa
Nhưng bài học còn đấy.
Bao chứng kiến thê lương
Chuyến hải trình kinh khiếp
Ngõ cụt đi tìm đường
Rồi ai còn đi tiếp?
*
Thương lắm Chị, Em ơi!
Bởi tôi là người Việt
Từng đội chiếc nón cời
Nên bây giờ phải viết,
Viết cho Chị, cho Em
Cho nhục nhằn đã gánh
Viết và phải viết thêm!
Cho thơ ra sức mạnh!
*
Viết cho người chết oan,
Viết vì lòng uất ức,
Mai kia không... khải hoàn
Còn trang thơ đau nhức
Gửi lại lời THƯƠNG DÂN.
No comments:
Post a Comment