Thursday, March 5, 2009

KHẤN TRỜI ĐƯỢC CHẾT BÊN NHAU

Mấy mươi năm, nào có quên
Những cơn khát, cùng tiếng rên hôm nào
Con vòi sữa mẹ, không gào
Chỉ quơ tay múa, cào vào hư không
Tay ba tưới nước, mẹ bồng:
“Xối cho da… uống”. Vợ chồng dỗ con
Cả thuyền bao người héo hon
Vỏ dưa, vỏ chuối… chẳng còn gì nhai

Khát người, hồn cũng nhẹ bay
Xác nằm thoi thóp, nắng gay hực thuyền
Sức tàn vợ cố-gắng khuyên,
Chồng đang kiệt lực, biển yên, khấn Trời:
Chúng con đã gần tắt hơi
Xin cho cùng chết, trọn đời bên nhau.

Để nhớ Giáng Sinh 1979, đêm hãi hùng giữa biển Thái.



No comments:

Post a Comment