Buồn ơi dai dẳng sầu không dứt
Bứt-rứt chiều buồn với nắng hanh
Buổi sáng bướm vàng đâu mất cả?
Mình tôi hong tóc nhớ về anh.
1975
Em ngồi hong tóc đón anh
Người Ta quên hẹn, nắng hanh sợi buồn
Tóc khô, mi ướt giọt tuôn
Giận, không thèm nói, ra vườn ngắm hoa
Người Ta rất khéo làm hòa
Nên mình cũng chớ tỏ ra vụng-về
Chờ người gió lạnh bốn bề
Một chiều rồi lại lê-thê bao chiều
Chờ người, mái dột tường xiêu
Mẹ mong, đôi mắt đăm-chiêu tuổi già
Ai ngờ giặc quyết không tha
Đã lính thời chiến thì … ma thời “bình”
1985
Bây giờ cỏ mộ anh xanh
Bây giờ em phải… loanh quanh đầu đường,
Mới kinh-tế, mới thị trường
Đuổi dân, cướp của…có nhường chi đâu!
Đợi anh tóc Mẹ bạc màu
Cả dân-tộc đợi, bao lâu hết… chờ?
1986
Giỗ anh, này một bài thơ
Tấm lòng chung thủy mắt mờ trầm hương
Anh ơi chỉ một đoạn đường
Ngỡ rằng tạm-biệt mà thương vô cùng
Bao nhiêu năm chẳng tương phùng
Nào thân tù tội… nghìn trùng đã xa!
1987
Thêm lần chôn cất: Mẹ Cha.
Đưa con vượt biển, bôn ba nát hồn
Bởi người trăn-trối: “Vì con,
“Nuôi cho khôn lớn, bảo-tồn tinh anh”.
2005
Xác anh mỏng mảnh, mong-manh
Hồn anh tức-tưởi trời xanh có về?
Đường dài em bước lê-thê
Nuôi con cho vẹn lời thề với anh.
Viết thay những Người Vợ Lính Việt Nam Cộng-Hòa.
No comments:
Post a Comment