Monday, October 19, 2009

NHỮNG DÂU CHẤM THAN!

Em đi, đi mãi chưa về.
Người về cố quốc, môi trề bảo: Đi!
Đi! Về! Vô tận hỉ, bi
Về? Đi? Lạy Chúa, thầm thì Nam Mô
A Di Đà Phật niệm… vô
Ơn Trên cứu độ cõi Vô Thường này!

Mấy lần chạy giặc bi ai!
Lần này bệnh mãi, biết mai được về?
Thiền hành, tâm vượt cõi mê
Trăng lên trăng khuyết, trắng bề tuyết hoa
Tuyết Ý, tuyết Canada
Đều chuyên chở nhớ… Nắng Nhà Việt Nam

Người về quày quả bước… ra,
Người đi thong thả … “thi ca tân kỳ”!
Cho nên mình phải… làm chi
Ở mô? Răng hỉ? Dòng thi hỏi người?
Rình rang “Nhé! Nhỉ! Thế! Chơi!”*
Đảng Canh Lăng Bác vẫn cười ha ha!
Ai thương dân, khóc thật thà?
Em thương! Em chẳng chịu là… dân hư!
Dân hư sung sướng bây chừ
Gương xưa sử sáng anh thư, thêm buồn!

Bắc, Trung , Nam lệ lệ tuôn
Gương sau con cháu tìm nguồn vượt biên
“Ma cô, đĩ điếm, chuyên viên!”**
Đảng ngồi Đảng bán, ôm… tiền ăn chơi
Người đi ôm… hận một đời
Người về có thấy Đảng lời lỗ chưa?
Bán Sông, bán Núi bảo… thừa
Bán dân, bán trẻ, có… vừa nhục không?
Núi Sông! Sông Núi! Núi Sông!
Âm thanh nhắc nhỡ Chuyện Chung lăn vào

Lăn vào, chớ để Cộng… vào
Mai sau “đỏ choét” lại… trào máu oan***

*Lời đầu môi chót lưỡi của Đảng dụ dỗ “Khúc Ruột Ngàn Dặm”
**Cũng là lời… Đảng
***Tức hộc máu

Monday, October 12, 2009

TỪ NGÀY ĐỔI CỜ...

*Khẩu hiệu của Việt Cộng:
“Tiến nhanh! Tiến mạnh! Tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ Nghĩa!”

1975
Phần ăn là một củ khoai
Vừa hà, vừa sượng, nhẹ hều lòng tay
Mà sao cuốc, xẻng nặng vầy?
Người tù: tủi nhục, tù đày, kém may
Làm quen khổ đói mỗi ngày
Nhớ con, thương vợ, biết bày cùng ai?
Ai… ai cũng như ai… này
Tù to, tù nhỏ: đảng vây kỹ càng!

2007
“Tiến nhanh! Tiến mạnh!”* Khoe khoang.
Cộng Tàu vào Việt Nam, mang Đại…Đồng!!!
“Vững” chưa đầu gối** cầu phong?
Ai tai Bắc thuộc dọn lòng cúc cung?
“Vững” chưa tài sản gian hùng?
Bán dân, hại nước! Đường Cùng “chắc” chưa?

2009
Phần ăn năm xưa vẫn… thừa
Nếu đem so với thượng… thừa thời nay:
Trẻ con bới rác, ăn mày,
Vẫn trơ xương với đổi thay màu cờ

**Có chân không đứng lại… quỳ,
Có lưng khúm-núm, nên đi phải... khòm

AI SẼ CỨU DÂN TA?

Này anh lá đã úa vàng
Chỉ vài hôm nữa thơ nàng sẽ thu
Mấy ai trong tiếng lá ru
Bước chân lưu xứ nhàn du nhớ… Nhà?
Riêng em, nhìn lá xót xa
Quê hương sắp mất, Đất Cha giặc về
Giặc trong: trác táng hả hê
Giặc ngoài: Tàu cộng chuyên nghề xâm lăng.
Đảng, Đoàn bát nháo nhố nhăng
Dân kêu, chúng chẳng hé răng ngăn thù
*
Hỡi bao chinh phụ, chinh phu,
Gọi người yêu nước, sĩ phu hịch truyền
Dẹp phường báng bổ tổ tiên,
Chung tay lật đổ tà quyền cứu dân.

ĐẠI HỌA

Tàu xây đập, tạo hồ để… cướp nước
Từ thượng nguồn gieo đại họa Mê Kông
Rồi mai đây nước biển sẽ ngập đồng
Nông dân Việt mất phù sa bón ruộng.

Không thủy sản lấy gì dân sinh sống?
Chìm Cà Mau, duyên hải; mặn nước ngầm*
Vùng hạ nguồn nhận chất thải Vân Nam
Tàu, Việt Cộng: ai tòng, ai chánh phạm?

*Nước biển sẽ tràn ngập đồng bằng sông Cửu Long.

ĐẠI ĐỒNG

Đọc tin Việt Cộng đàn áp giáo dân Thái Hà và Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội

Tách trà đã nguội từ lâu
Môi chưa được chạm bởi câu thơ buồn
Viết cho vơi bớt ngọn nguồn
Túi Sầu căng cứng, lệ tuôn rủ mềm
Niềm vui căng túi thời êm
Ngủ say giấc mộng, ai thèm trà chi!
*
Nấu trà để hưởng hương vì
Dằn cơn giận dữ: Cộng lỳ, dân kiên
Đẩy người bỏ nước vượt biên
Nhuộm người liêm chính ra chuyên chính… hồng
Giết dần Kẻ Sĩ Tay Không
Sản sinh ăn-cướp-đại-đồng ngu dân.

LỬA GIỮ NIỀM TIN

Lọc trăm bài, lựa chẳng nên mươi
Thơ cũng gian-truân tựa kiếp người.

Làm cả trăm trang thơ
Không lựa được một tờ
Vui lòng… người thưởng lãm
Vì không thể thờ-ơ.

Việt Nam tôi thật buồn
Theo dòng lệ dân tuôn
Theo nước non dần mất
Nên thơ hướng về nguồn.
Bài thơ nào vui đâu?
Bài thơ nào không sầu?
Trong ngổn-ngang bản thảo
Cười, không được một câu.

Mai tôi đem đi in
Thì tôi sẽ giữ-gìn
Bằng vất nằm lăn-lóc
Tôi sẽ… mất niềm tin.

TỰ NHẮC

Chọn đi nhé những câu nào hay nhất
Lựa chữ nào mang nghĩa thật dễ thương
Để câu thơ không quá đỗi tầm thường
Con cháu chẳng khinh thường người tỵ nạn.

ĐAU

Đọc thơ em, lệ rưng rưng
Niềm đau vong quốc, biết chừng nào nguôi?
Thơ em như giọt sương trời
Giữa trưa mùa hạ rơi rơi nặng lòng
Hồn nghe lạnh, tưởng tiết đông
Môi nghe mằn mặn..., lệ ròng mới hay!!!

Nguyễn Thị An, 29.6.2008.

Mậu Thân, Anh Nhớ Gì Không?

DanChuCa.org xin được hân hạnh gởi đến Quý Diễn Đàn và Quý Vị phần nhạc-phim đầu tiên:

Mậu Thân, Anh Nhớ Gì Không? – thơ Ý Nga

Danchuca phổ nhạc và thực hiện để tưởng niệm 40 năm Tết Mậu Thân và cuộc tàn sát tập thể ở Huế.

Đây là video nhạc đầu tiên do Danchuca.org tự thực hiện. Kính mong nhận được nhiều ý kiến của Quý Vị, sau khi xem video nhạc này, để chúng tôi có thêm kinh nghiệm trong các video nhạc sắp tới.

Quý vị có thể chọn các links dưới đây, hoặc vào youtube.com và dùng keywords: “danchuca” hoặc “ynga” để xem video nhạc này.

http://www.youtube.com/watch?v=PpOqi9k3Uis
http://www.youtube.com/watch?v=9o9tnW5lGSY
http://www.youtube.com/watch?v=e3vdxau_tps
http://www.danchuca.org

Kính
DanChuCa.org
http://www.danchuca.org

MẬU THÂN, ANH NHỚ GÌ KHÔNG?

Tím đen, xác rỉ nước vàng
Người tan nát mặt, họ hàng biết ai?
Chặt ngang cổ, bổ ngang tai
Đâm bàn tay thủng, kẽm gai xâm vào*
Cọc tre xuyên đến đỉnh đầu
Cụm năm người chết, cụm xâu cả mười
Sình trương bao xác đứng ngồi
Máu me rùng rợn, rã rời, trơ xương
*
Mưa rơi ray rứt đoạn trường
Con thơ khóc Mẹ, vợ thương khóc chồng
Mảnh nào nhận dạng bà, ông?
Mảnh nào rửa thối động lòng quật khai!
*
Cát Xuân, Điên Đại, Đá Mài,
Bãi Dâu, Hương Thủy, Phú Bài, Bao Vinh*
Trường Tiền, An Cựu bao tình
Đông Ba, Đại Nội: tử, sinh não nùng
Đạn xuyên ót, sọ vỡ tung
Máu me kinh hãi buồn giòng sông Hương!
Huế nào khăn trắng tang thương
An Hòa, Thành Nội tai ương đã từng
*
Mưa thê thiết, xác trợn trừng
Đường nào cũng máu! Lệ từng con tim!
Đạn bay tứ hướng truyền âm!
Cha con, chồng vợ gọi thầm tên nhau
Truồi, Gia Hội, Phú Văn Lâu
Thủ tiêu, ám sát, chặt đầu, cuốc phang
*
Chết! Không ai thắp nén nhang*
Chết oan vô tội hàng hàng thây dân
Chết! Không hòm gỗ che thân
Chết! Không giọt lệ thân nhân sụt sùi
*
Áo Vàng, chùa Huế, bao nơi…
Nơi nào không có máu sôi trong hồn?
Huế đau! Em nhớ Saigon!
Nhà em cũng cháy, chỉ còn tàn tro
*
Anh linh yên giấc ngàn thu!
Chúng tôi còn sống chẳng mù lương tri
Không chờ… Tết mới… nhớ về
Mỗi ngày mỗi nhớ! Trăm bề tâm đau!

Ý Nga, 9.2.2008 -Mồng Ba Mậu Tý
------------------------------------------------------------------
*Dùng dây kẽm gai xâm xuyên qua lòng bàn tay người
*Cả nhà đều bị giết.
*Tài liệu đã đọc:
-“Huế, Tôi và Mậu Thân” của Nguyễn văn Phán.
-“Mậu Thân, Nỗi Đau Khôn Dứt Của Huế” của Lê Hàn Sinh.
- “The Vietcong, Massacre At Hue” (Cuộc thảm sát của Việt Cộng ở Huế) xuất bản năm 1976, Vintage Press, New York của Bác Sĩ Elje Vannema, người có mặt ở Huế khi biến cố xẩy ra.
-“Tội Ác VC qua Hồi Ký Của Người Lính Già”: có khoảng 5.800 người bị giết tập thể tại:
1-Khe Đá Mài, quận Hương Thể
2-Bãi Cát Xuân Ô Điên Đại, quận Phú Vang
3-Sau chùa Áo Vàng, quận 2 đường Chi Lăng
4-Bãi Dâu, quận 2 phía Bao Vinh

KHONG RIENG TAY NGUYEN – Nhac Dan Chu Ca, tho Y’ Nga
Kinh moi Quy Vi vao web site http://www.danchuca.org (muc THO PHO NHAC)
1-KHONG RIENG TAY NGUYEN
http://www.danchuca.org/128kbps/KhongRiengTayNguyen.mp3 (hi-speed)
http://www.danchuca.org/22Kbps/KhongRiengTayNguyen.mp3 (lo-speed)
http://www.danchuca.org

KHÔNG RIÊNG TÂY NGUYÊN

Phá ách xâm lăng: Lê Thái Tổ!
Dẹp thù hiển hách: Trần Nhân Tông!
Quang Trung đánh Mãn: tan hồn phách!
Phá Tống, bình Chiêm: Lý Nhân Tông!

Máu tô hùng sử còn không,
Mà quên công khó Cha Ông? Tà quyền?
*
Tây nguyên! Biến động Tây Nguyên!
Dân gào tiếng thét: Chủ Quyền Việt Nam!
*
Một “bầy” học dở, bở làm
Hoàng, Trường Sa mất chẳng thèm bận tâm
Đường Lào, Cam Bốt: mặt nam,
Phía tây: Tàu cũng tham lam “mua” rồi!
Bắc phương chỉ cần hở “Môi”*
“Răng” Bác, “răng” Đảng? Ôi thôi sá gì!
Nguy cơ mất nước? Chí nguy!
Hồ Ba Giang, “Beauxite” đỏ: lợi chi quốc phòng?
Lâm Đồng cho đến Dak Nông,
Ngụy trang Hán giặc: ngoài, trong chững chàng
Bắc, Nam, Trung: đảng quy hàng,
Thành “Chiêu Thống Mới” rước sang kẻ thù*
Bao sư đoàn giặc lù lù
Nhà Tu * lên tiếng, Nhà Tù rung rinh
Lòng dân phẫn uất, bất bình
Hại dân, phản quốc, lộng hành Việt gian
*
Vùng lên trừng trị bạo tàn!
Thăng Long, Vạn Kiếp huy hoàng sử xưa!
Mê Linh cờ phất, trống khua
Diên Hồng “Quyết chiến!” Người xưa chẳng lầm!
*
Bạn ơi! Xưa bày, nay làm
Bình Than Hội Nghị đồng tâm hào hùng
Bạch Đằng Giang đã lẫy lừng
Ải Chi Lăng, giặc cũng từng thất kinh,
Sông Như Nguyệt với hùng binh,
Đống Đa khí phách quân hành! Khắc ghi!
Bến Chương Dương vẫn uy nghi!
Xin đừng nhu nhuợc! Cứu nguy sơn hà!
*
Ngoại xâm quyết chống! Không tha!
Thương ca cùng hát: Giữ Nhà Việt Nam!

-Vua Trần Nhân Tông là vị hoàng đế thứ ba của đời Trần, vừa có tài, đảm lược, vừa nhân đức. Người đã từng trải qua hai lần đại chiến với quân Mông Cổ và đã cùng với Hưng ĐạoVương Trần Quốc Tuấn, chủ tọa cuộc hội nghị tối cao về quân sự tại Bình Than với các vương hầu, để quyết định cho sự sống còn của Việt-tộc thời ấy.

-Vua Lê Thái Tổ là người lãnh đạo cuộc kháng chiến đánh đuổi quân Minh trong vòng 10 năm và thu hồi nền độc lâp vào năm 1428.

-Đại đế Quang Trung chỉ trong vòng 7 ngày đã đánh tan gần 300 ngàn quân Mãn Thanh vào năm Ất Dậu 1789.

-Vua Lý Nhân Tông được lịch sử ghi công đã 2 lần hiển hách: “PHÁ TỐNG, BÌNH CHIÊM”

*Bến Chương Dương, Hàm Tử Quan, Vạn Kiếp, Thăng Long , Vân Đồn, Thiên mạc là những địa danh đã có những trận thắng lớn đánh quân Mông Cổ.

*Ải Chi Lăng: nơi quân ta đã chém đầu hầu Nhân Bảo, tướng nhà Tống, dưới thời vua Lê Đại Hành và quân của Bình Định Vương Lê Lợi cũng đã chém đầu tên Liễu Thăng tại đây (trên ngọn đồi Mã Yên)

*Sông Như Nguyệt: nơi Lý Thường kiệt chỉ huy, đánh chận được bước tiến ồ ạt của quân Tống, không cho tràn sang nước ta.

*Đống Đa và Ngọc Hồi là hai nơi quân ta đánh với giặc Mãn, đã khiến Tôn Sĩ Nghị phải bỏ cả ấn tín mà chạy thoát thân.

*Năm 1974: Tàu đã chiếm Hoàng Sa của Việt Nam
Năm 1988: Tàu chiếm luôn Trường Sa.

*Bộ Chính Trị CSVN, với dự án ngụy trang: Khai Thác “Beauxite’ ở Tân Rai (Lâm Đồng) và Nhân Cơ (Dak Nông) đã rước bọn lãnh đạo Tàu vào Nhà VN.

*Những tù nhân chính trị và cũng là những vị chân tu đã khí khái chống lại CSVN từ bao năm qua như hòa thượng Thích Quảng Độ, linh mục Nguyễn văn Lý...v.v…

*Khẩu hiệu VC: “Môi hở răng lạnh”.

Mưa Đêm Và Một dấu Hỏi

MƯA ĐÊM
Mưa đêm buồn quá! Mưa đêm!
Kìa cơn gió lộng càng thêm nhớ Nhà
Ba mươi năm đã trôi qua
Mưa đêm ai khóc san hà bất an?

MỘT DẤU HỎI
Cuối bài thơ em chấm
Một dấu hỏi thật đau
Bây giờ và mai sau
Ai trả lời em được?

Chọn con đường gió ngược
Vắng vẻ, lạnh tứ bề
Dốc cao. Vất vả ghê!
Bao giờ về đến đích?

MƯA ĐÊM Và MỘT DẤU HỎI
1.
Mưa đêm
Mưa đêm buồn quá!
Mưa đêm!
Mưa đêm buồn quá!
Kìa cơn gió lộng
Kìa cơn gió lộng
Càng thêm nhớ Nhà

Mưa đêm
Mưa đêm buồn quá!
Mưa đêm!
Mưa đêm buồn quá!
Ba mươi năm đã trôi qua
Ba mươi năm đã trôi qua
Mưa đêm
Mưa đêm ai khóc
Mưa đêm ai khóc
San hà bất an?

Đ K:
Chọn con đường gió ngược
Vắng vẻ, lạnh tứ bề
Dốc cao, ôi dốc cao.
Vất vả ghê!
Bao giờ, ôi bao giờ
Bao giờ về đến đích?
Dốc cao, ôi dốc cao.
Bao giờ ơi bao giờ?

2.
Mưa đêm
Mưa đêm buồn quá!
Mưa đêm
Mưa đêm buồn quá!
Cuối bài thơ em chấm
Một dấu hỏi thật đau
Bây giờ và mai sau
Ai trả lời em được?
Ai trả lời em được?

Đ K:

Thơ Ý Nga, nhạc: Dân Chủ Ca

http://www.danchuca.org/128kbps/MuaDemVaMotDauHoi.mp3 (hi-speed)

http://www.danchuca.org/22Kbps/MuaDemVaMotDauHoi.mp3 (lo-speed)

http://www.danchuca.org

THU ƠI! NHỚ NẺO TRỜI XA!

Xanh rừng, sương óng ánh hoa
Lá rừng xào xạc, là đà cánh chim
Ánh vàng, nắng mới về tìm
Sáng soi khắp nẻo, nước êm ả hồ
Đỏ, vàng, xanh, xám… điểm tô
Lá vui với gió, trầm trồ bướm khen
Điểm vàng sắc úa, hoa chen
Vòng quay tuế nguyệt bao phen đổi dời
Suối rừng vắt vẻo lưng trời
Nhớ… anh thả nổi tiếng cười trong veo

Quê người sướng, xứ mình nghèo
Nhớ… Ai rồi cũng vòng vèo nhớ… Quê,
Nhớ… nhà, nhớ… những ủ ê:
Ngọt ngào giọng Mẹ, lê thê tuổi già
Nhớ… ngày đơn lẻ của Cha,
Nhớ… em út dại, xót xa cõi lòng
Việt Nam, thơ nhớ, lệ ròng
Bão vừa kéo tới, lụt vòng miền Trung
Bà con em khổ vô cùng
Nhớ… anh? Bớt nhớ! Chập chùng nhớ… dân.

Bài thơ thu gói ngại ngần
Đẹp nào bằng nét em cần đẹp hơn:
Cờ Vàng rực cả non sơn
Cho dân thanh thản tâm hồn ngắm thu.

Biển, sông: tráng sĩ hồi cư
Triệu người cũng được nhàn du xứ… mình
Sẽ về đem hết sức, tình
Đắp xây đổ nát, hồi sinh bao người.

THẤY MÀ THƯƠNG NHỮNG CHIẾC HỘP SỮA GUIGOZ

Những chiếc hộp sữa Guigoz
Má mua, nuôi đàn em nhỏ
Hết sữa đựng đường, nho khô,
Kẹo, sen, mè, trà, mứt, bánh…

Ngày Lính bị lùa ra Bắc
Vợ tơi chảo thịt chà bông
Ủ chặt từng lon thăm chồng
Dở chết trong tay của giặc

Đòn thù Đảng Phản Đồng Bào:
Buông súng, kiếm, gươm, chùy, đao…
Không được vắt cơm, bới cháo
Thương ai đói khát cồn cào!!!

Hết sức Người Tù lao động
Sỏi đá sao chẳng thành cơm?*
Nhờ lãnh án tù Việt Cộng
Danh lon sữa càng thêm… thơm

Thấy thương lon chịu gian lao
“Câu kéo”* vào lửa. Kéo, câu…
“Thép” Cộng “đã tôi thế đấy!”
Thành nồi, ấm, chén… nghẹn ngào

Cũng như Người Tù… bi ai!
Lon thêm xích, niềng, móc, quai…
Trèo lên rừng thiêng vác củi
Xuống suối uống… nước độc hoài!

Người phù thịnh, hiếm phù suy?
Chủ, lon: bất khả phân ly!
Sống, chết theo bao nhiêu Lính*
Thương thay đồ vật vô tri!

Làm lon Xã Hội Chũ Nghĩa
Nên được “cải thiện”* giấu… rau
Khi lủng, lính dùng cơm trám
Đốt bao nhựa vá, càng… ngầu!

Xé mền quấn làm… bình thủy,
Hàn Sĩ* vượt… rét lao tù
Bạo quyền cầm Cân Công Lý
Chẳng lẽ ngồi khóc hu hu?

Thương Người! Cũng thương chiếc lon
Má đựng đường, chanh: ngào* ngon
Mong em vượt biên thoát chết,
Đứt ruột cho em sống còn

Lon theo người dân, vượt biển
Người khoe: gạo sấy, me, đường
Kẻ giấu: vàng, bạc, kim cương,
Hải tặc tha hồ… bất lương!

Ôi bao ngọt, bùi, cay đắng,
Lon từng đã chia chác, cho…
Đổi Đời còn hơn… trời giáng
“Vì, tại, bởi…” nhiều lý do

Việt Cộng hô: “Đại thắng lợi”
Mình “Đợi thắng lại!” nhé lon
Dốc cao muốn lên phải… bước,
Núi Non quyết giữ phải tồn!

Sá gì một Đảng Bán Nước!
Phải giữ Bất Khuất Việt Nam!
Kẻ sau theo gương Người Trước
Diệt Cộng và chống ngoại xâm!

Đọc văn người tù Đỗ Văn Phúc.

*Khẩu hiệu của Việt Cộng: “Với sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
*Theo người tù Đỗ văn Phúc đã viết trong “Người Tù, Chiếc Lon Gô và Nhà Kỷ Luật”, báo Người Việt Illinois tháng 12.2007, thì CÂU KÉO “mô tả việc người tù đứng xúm xít quanh lò lửa nhà bếp đưa lon gô vào miệng lò để đun, nấu”
*Ngào = nấu với lửa nhỏ và trộn liền tay cho khỏi bị dính thành khối
*Hàn Sĩ = xin hiểu theo cả 2 nghĩa: Thợ Hàn và Người Vô Sản.
*Cải thiện = động từ tìm thêm thức ăn, trám cơn đói của người tù “Cải Tạo” trong khi đi lao động bên ngoài.

QUỐC QUỐC GIA GIA!

“Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mõi miệng cái gia gia”
Thơ bà Huyện Thanh Quan

Buổi sáng quên đem sách
Nghe trống trải bàn tay
Xe điện sáng hôm nay
Đường dài như thầm trách

Thời gian! Sao mà tiếc!
Chẳng biết làm chi hơn
Không có anh để hờn
Giận nhau em thua... thiệt!

Thua anh thật rồi đó!
Đành ngồi tiếc thời gian
Mấy tiếng, Trời đã ban.
Thì… ngắm mây và gió

Mây không vui màu sắc
Chỉ thấy buồn lam lam
Gió lay rụng lá vàng
Gợi thêm buồn hiu hắt

Thu về! Sao mà sớm!
Lạnh cả bàn tay em
Nỗi lạnh vào tận tim
Tim buồn làm sao ấm?

Anh nè! Đừng nhớ nữa!
Anh à! Quên em đi!
Giận hờn mãi được gì?
Cơm không lành một bữa

Canh không cho vị ngọt
Em chỉ muốn quay về
Nằm xuống với trời quê
Để nghe tiếng chim hót:
“Quốc Quốc!” Ồ Gia Gia!!!

VÀNG THU, SẦU LEN

Sầu len theo gió thu sang
Buồn theo… sắc lá đỏ, vàng rơi rơi

Nắng vừa đủ để… nhớ ơi!
Một quê hương đã nửa đời dần xa
Nỗi riêng, phiền muộn chuyện nhà,
Niềm Chung, khóc mãi san hà nát tan

Rơi rơi! Lá rụng nhẹ nhàng
Len len hoài cảm, thu vàng sắc da.

Kính tặng thi sĩ Tuệ Nga

NGHĨ ĐẾN NGƯỜI VỀ

Lâu rồi mới ngắm trời mưa
Kìa bong bóng nổi, đường xưa trở về
Giọt nghiêng lất phất đường quê
Giọt rơi ướt mắt, nhớ ghê là... Nhà
Ơi Nhà! Nhớ đến thiết tha!
Anh ơi mau nhé! San hà cần anh
Dù mưa thu, hạt rơi nhanh
Mong anh vững dạ mà tranh đấu cùng
Ngày về rút ngắn Đường Chung
Triệu người mừng đón. Lao lung sẽ nhòa.

THA HƯƠNG

Trang thơ khép kín nỗi mong chờ
Nước mắt trong lòng chảy với thơ
Lồng ngực tim mình nghe vỡ vụn
Thương Quê, nhớ Nước đến bao giờ?

Một ánh trăng treo nghiêng giữa trời
Một mình trong tĩnh lặng! Mình thôi!
Sao giăng lấp-lánh đêm thanh vắng
Thấm nghĩa nhớ Nhà, phận nổi trôi.

THU ƠI NHẮC NHÉ LÒNG YÊU NƯỚC!

Một trận mưa thu, lá rụng vàng
Những làn gió lạnh gọi đông sang
Bài thơ nhớ nước dòng ta thán
Thu hỡi! Thu hời! Úa ruột gan

Thu hời! Thu hỡi! Thơ dài trang
Trang ngắn, xin đừng: Em nhớ chàng!
Trang khóc dân mình không “ánh sáng”
Phải dài Thi Ký một thuyền nhân!

Thuyền nhân! Đất khách tạm dung thân
Trung, nghĩa… làm sao được lưỡng toàn?
Trên mến, dưới thương, người nể trọng?
Học trò: càng học giỏi, càng ngoan!

Nhìn kiếp phù sinh lá, động lòng
Nhìn đời, rồi cũng Sắc cùng Không
Mênh mông biển rộng đi chưa tới
Chiến đấu, sao ai sông hẹp dòng?

Bước dưới mưa thu, chí chửa thành
Đường dài đăng đẳng! Hỡi em, anh!
Thương dân khổ nạn, long căm phẩn
Nhắc nhé! Thu hời! Thu hỡi thu!

ANH HÙNG VÔ DANH

Ai ngồi vót cọc cắm sông
Bạch Đằng lừng-lẫy chiến công năm nào?
Ai và ai, hỡi anh hào?
Thương dân, yêu nước giặc vào đành lui

MẤT CẢ RỒI, ĐỜI CÒN GÌ HƠN!

Những hồi ức chiến tranh
Lửa và máu đã tanh
Đổ ra vì cộng sản
Mặc ngoại bang tranh giành.

Trận chiến Ban Mê Thuột,
Cuộc triệt thoái Cao Nguyên,
Rồi chiến-trường Trị Thiên,
Thêm Cà Mau, Tuyên-Đức…

Trang sử nhà anh viết,
Bằng máu chính thân anh.
Thân tạm dung thua thiệt,
Cũng chẳng màng lợi danh.

Đời lao công tập-tễnh,
Bằng cấp, xếp đem chôn,
Mỗi người một tâm bệnh,
Thân xác như vô hồn.

Những đứa con Việt-Nam,
Đời tỵ-nạn âm-thầm,
Nợ áo cơm, nước mất,
Nuôi mẹ già bằng… tâm.

Nuôi con ra kỹ-sư,
Đứa giáo-sư, bác sĩ…
Dù nghèo hèn, tạm cư
Không một ai khinh bỉ.

Anh than: “Kháng chiến ma,
Tôi góp tim làm quà
Bây giờ chiến-khu… giả,
Tóc cũng vừa… râm hoa!
Mấy Chính-Phủ Lưu-Vong
Là bấy nhiêu vương-miện…”
Lệ anh chảy ròng ròng
Nhiều hơn máu thời chiến.

Đêm nằm thương quê Mẹ,
Lệ rơi ướt bờ vai,
Gia tài ngày càng… nhẹ,
Nhẹ hơn cả hình hài.

Người lính rất cô-đơn
Gà trống ôm tủi hờn
Không một lời than-vãn
Đời còn gì buồn hơn!

NỬA BÀI THƠ BAY

Nhiều khi tôi muốn khóc
Khi nhìn họ đánh nhau:
Người cùng chung máu đào,
Sao chẳng cùng chí hướng?
Vì lực ngày càng yếu,
Thì địch ngày càng vui…

Lửng-lờ trôi, lửng-lờ trôi…
Nhão ra, chùng lại cũng thời gian thôi
Câu thơ bộc phát từ môi
Tay không buồn chép để rồi mất tiêu
Chiều trôi xám ngắt tịch-liêu
Sách tung chữ-nghĩa như khiêu-khích buồn.

MỚI LÀ DỄ THƯƠNG

-Đọc chi, cô mỉm miệng cười?
Tôi nhìn mê quá! Ôi người dễ thương!
Mỗi ngày hồn cứ vương vương
Đi chung xe điện, chung đường được không?

-Thưa rằng không! Chồng đã cùng!
Đường chung sánh bước, dẫu lòng hơi xa
Tôi đọc chuyện ở quê Nhà
Trước khi giặc đến mới là … dễ thương!

BƯỚM VÀNG

Tâm “Không” mà em cần thơ
Lắng trong, gạn đục ơ hờ cuộc vui
Giữa hai tĩnh, động chàng ơi
Đỉnh Bình Yên muốn nghỉ ngơi bướm vàng
Đường bay chỉ một mình nàng
Thế gian em ước có chàng chia chung
Ngọt, cay anh muốn nếm cùng
Thì em soải cánh-nhớ-nhung bay về
Chờ em, dù khó trăm bề
Chờ em vượt những khen chê của đời
Thời gian dẫu chẳng ngừng trôi
Tự Do Dân Tộc: sóng đôi bướm vàng
Đôi tim rồi đập rộn ràng
Bên Hoa Dân Chủ sẽ vàng thêm trăng
Câu thơ thêm đẹp trắc bằng
Và đôi mình sẽ giung giăng với tình.

Tưởng niệm chị Hải

THƯA MẸ....

Hiên nhà đợi dáng ai về
Sân sau ngõ trước nhớ mê mẩn người
Biết mà đi đến... nửa đời
Con đâu cất bước tìm trời tự do!
Đi xa ôm đủ dặn dò
Nào đâu tuyệt lộ mà lo chẳng tròn!

Biển tha, nên Mẹ còn con
Đất trời hỏi tội, héo hon cả lòng
Mẹ ơi thơ được mấy dòng
Chẳng trang trải được, rối bòng bong tim
Không thư, chẳng lẽ lặng im?
Mẹ tha giùm tội... đắm chìm việc công.

NGƯỜI VỀ

Em đi để lại nụ cười
Chia tay không được ngậm ngùi nhé anh!
Ðường về dù phải chiến-tranh
Vẫn hơn khổ với “hòa bình” bao năm.

THẦY CŨ

Bọn cộng sản làm khổ
Gia-đình nào sướng đâu
Thất học đàn con nhỏ
Vợ tảo-tần, lao đao

Vai gầy càng ê ẩm
Vợ con thêm ê chề
Hăm lăm năm “giải-phóng”:
Thầy giáo? Bốc vác thuê!

TRẬT NHỊP

Tâm động đồ em mở,
Rụt-rè đặt vào tay
Ôi tim, em xin thở
Cho tròn một kiếp này.

Làm sao em theo kịp
Trái tim tuổi hai mươi
Rộn-ràng đập những nhịp
Uống mật ngọt lời người.

Em đã là “hiền nội”
Nào đâu còn nữ sinh
Trắng áo bay bối-rối
Tay run nhận thư tình

Xin để em gom lửa
Chuyền tay người tứ phương
Chuyền và chuyền thêm nữa
Đi! Quyết trọn một đường!

Tưởng niệm chị Lệ Uyên.

KHÔNG THÈM

Chẳng gì em cũng có chồng
Anh khen chi nữa má hồng đã xong?
Chẳng thương, em bảo rằng không
Anh theo chi nữa, phập-phồng tội em?
Trả thư, em nói chả thèm
Tu mi khéo nói, nhá nhem khó lường

Chả thèm, không đọc, chẳng thương
Bạn-bè, xin giữ ở… trường ngày xưa.
Ðường em người bước dù thưa,
Nhưng Ðường Dân Chủ mới vừa bụng em.
Nếu thương, thể hiện em xem:
Hoa xinh, bướm lượn, phải thêm cờ Vàng.

Tưởng niệm chị Lệ Uyên.

VÌ GÌ VƯỢT CHẾT ÐI TÌM?

“Nhất con, nhì cháu, thứ sáu người dưng”.
Tục ngữ.

Mình không có nhất, chẳng nhì
Người-dưng-thứ-sáu ai bì được anh
Tô canh giữ ngọt, cơm lành
Ðắng cay cố nuốt, buồn đành giữ riêng
Tứ, tam chẳng thấy ai khuyên
Nên em chung thủy lời nguyền khi đi
Tang Chung dân-tộc khắc ghi
Máu người đã đổ phải vì Tự-Do.

VIẾT NHA ANH!

Có em, anh chẳng một mình
Đừng than thở mãi: -Chỉ mình mình thôi!
Hai mình thơ viết không... tồi
Thoảng thơm hương mới, có đôi đủ vần
Dễ thương giữ mãi cho gần
Những điều dễ ghét, nợ nần tránh xa
Mai kia đẹp Nước, yên Nhà
Chúng mình tìm giấy vẽ hoa chữ Tình.

TÚI KHÔN

Túi Khôn em đã đầy chưa?
Mà sao ngây dại vẫn thừa chung quanh?
Vẽ hoa miệng Túi tròn vành
Vẽ khờ, vẽ dốt mong-manh cuộc đời
Câu kinh niệm tối gọi mời,
Bao nhiêu thất-bại bấy lời ăn-năn!
Đường thành-công lắm khó-khăn
Đường tranh đấu lắm trở-trăn, gập-ghềnh!
Biển bơi kiệt sức, lênh đênh,
Túi Khôn nào dễ thấy Thuyền Cứu Sinh.

TÌNH THI HỮU

-Tưởng nhau ôm trọn vòng tay
Mà câu thương nhớ đã đầy trang thơ.

-Từ đây tình bạn, em mơ
Giữ cho thanh sạch, đợi chờ kiếp sau
Thôi từ đây, nếu quý nhau
Nhớ về cố quốc mà trau chuốt vần
Thôi từ nay hết nợ nần
(Với ai thôi nhé! Với dân nợ hoài)
Ừ thôi! Buồn hãy nguôi ngoai
Đừng tơ tưởng nữa thôn Đoài, thôn Đông*
Gói yêu thương vào những dòng
Thơ vui, ý đẹp tấm lòng nước non.

Thay lời an ủi nhỏ H.

NGƯỜI TỴ NẠN CHÍNH TRỊ

POLITIC REFUGEE PEOPLE
You never know how much I miss my motherland
And dream to be there again,
Watching the reapers working with strong hand,
In the twilight
And enjoy the beautiful life
Of our countryside.
Will the Freedom turn to us?
If it will,
We have to keep so tight, so strong in though
That, where there is no freedom, human right is nothing
Because with the “Red Communist” there is no “Green “

NGƯỜI TỴ NẠN CHÍNH TRỊ
Bạn làm sao hiểu lòng tôi
Xa quê, mơ trở lại nơi nhớ còn
Ðời đẹp, trong buổi hoàng hôn
Mạnh tay thợ gặt làng thôn, thấy rồi…
Tự Do về lại? Làm người,
Chúng tôi giữ vững cuộc đời tự do
Vì chưng, không có Tự Do
Và Nhân quyền, chẳng ra trò trống chi
Ðỏ lòm Cộng Sản một khi
Bạn ơi! Ðời có còn gì xanh tươi!

Nguyễn Hữu Nhật dịch.

PERSONNES ADROITES DE RÉFUGIÉ
Vous ne savez jamais combien je regretter ma patrie maternelle
ET rêve pour être là encore,
Observant les moissonneuses travailler
Avec la main forte, au crépuscule
ET appréciez la belle vie de notre campagne.

La liberté se tournera-t-elle vers nous?
S'il, nous devons garder tellement fortement, si fort dedans cependant que,
Là où il n'y a aucune liberté, le droit de l'homme n'est rien.
Parce qu'avec “le communiste rouge”
IL n'y a aucun “vert”.

Nguyễn Thị Vinh dịch.

NÓI VỚI NHỎ DỄ THƯƠNG

Nhỏ ơi! Hai chữ tri âm
Lâu là lâu lắm mới cầm lại đây
Từ ngày nhỏ mất đến nay
Buồn ta, ta giữ chẳng bày cùng ai
Nhỏ ơi! Ðường đã bớt dài
Niềm vui chia Nhỏ, nhận hoài, nhớ theo!
Ðại dương hồn Nhỏ sóng reo
Chia cùng ta nhé! Niềm vui mới về!

Giọt sương đọng lá, mân mê
Chúng mình nghịch ngợm, trò quê vẫn còn
Niềm vui xưa rất cỏn con
Bây giờ san sẻ cho tròn tình than
Lá me ta gửi một lần
Thêm nè chút nữa! Ân cần nhớ thương:
Bạn Mới, không học cùng trường
Chẳng hề vượt biển nhưng tường nỗi đau
Biết chia nổi khổ của nhau
Biết thương dân Việt, biết giao động hồn
Từ nay ta hết cô đơn
Nén hương thắp Nhỏ, chớ hờn nghe chưa!
Vẫn thương hoài Nhỏ-Dễ-Ưa
Câu thơ giới thiệu, nhỏ “Ừa!” đi nha?

Tưởng niệm người bạn thân đã chết trên đường tìm tự do.

BONG BÓNG VÀ MÂY

-Hôn em đã đủ một ngàn
Em chưa dám nói một lần hôn anh
Người ta phải nói loanh quanh
Trắng Mây, Bong Bóng trời xanh muốn về.

-Biết anh chê “Nhỏ nhà quê!”
Nhưng em mắc cỡ, kỳ ghê anh à!
Yêu anh vì tính hiền hòa
Nhịp tim, thơ viết, máu hòa Việt Nam
Nổi trôi qua những trại giam
Giữ lòng sắt đá để làm người thôi
Ðời buồn, thừa khóc, thiếu cười
Nợ non sông vẫn “vá trời” đền ơn
Yêu đâu chỉ vì nụ hôn
Hay vì ánh mắt hớp hồn... người ta
Yêu anh ở những tài hoa
Dòng thơ tuyệt mỹ kinh qua khổ đời
Nhục hình đã biến thành lời
Cất cao tiếng nói Làm Người Tự Do.

Đừng chê em nói vòng vo
Khăn thêu ủi thẳng đã vò nát tay
Chim khôn cất cánh từng mây
Trời xanh đâu cản đường bay bao giờ!

Tưởng niệm chị Lệ Uyên.

HẸN HÒ NHIÊU KHÊ

Em ở đông bắc
Đi làm tây nam
Xa lơ, xa lắc
Trời lạnh chẳng ham!

Tuyết về giá rét
Không ấm bàn tay
Lạnh ơi như cắt!
Bàn chân em này!

Bỏ Quê ấm áp
Vì Ngục tối mò
Chọn đường bão táp
Đi tìm tự do

Ngày đi thề, hẹn
Chưa trọn Lối Về
Anh ơi em ngại
Nửa đời hôn mê…

CON TẰM NHẢ…THƠ

Từ điều khổ, tằm ủ tơ
Thả từng sợi, thả vần thơ kêu gào
Rối bòng bong rối, ôi chao!
Ai người dệt vải? Sợi nào sợi xinh?
Việt Nam hết nạn đao binh
Mà tằm chẳng hưởng thanh bình được ư?

GOM LỬA

Trang thư không biết viết gì
Tỏ lời quý mến? Nói chi cũng thừa
Lòng thành? Nào phải đẩy đưa!
Sợ không đủ chữ cho vừa thương yêu
Hết mai rồi lại tới chiều
Trang thư gói ghém biết bao nhiêu tình?
Giấy chờ viết, sao lặng thinh?
Trăm lời cũng ngại. Chỉ mình mình hay!
Anh rồi mai sẽ quên ngay
Bóng hồng bao đóa, hoa này sá chi
Tâm em gom hết vào thi
Ươm cho đời đẹp. Ai đi, em… về
Bằng tâm thức, nặng Tình Quê
Nghìn lời chỉ một câu thề mà thôi:
Ngàn trang cũng chỉ một lời
Thương yêu dành trọn cho người Việt-Nam.

Tưởng niệm chị Lệ Uyên.

HAI MƯƠI CHÍN NĂM

Buồn tênh cơn gió mùa thu
Buồn tênh em dạo dưới dù ngắm mưa
Đi hoài, đi mãi vẫn chưa
Thấy đâu đích đến cho vừa bàn chân
Buồn tênh thơ thẩn, ngại ngần
Gió mưa lạnh thế, sao vần thơ vui?
Nhớ nhà, nhớ đến ngậm ngùi
Mẹ, Cha yếu ớt; mai rồi làm sao?
Nước nhà vẫn đục thương đau
Kẻ cầm quyền chỉ may bao gom tiền

Buồn tênh trăm mối muộn phiền
Thu qua, đông đến lại triền miên lo!

SÓNG NGẦM

Nụ cười chưa khép bờ môi
Đã nghe điện thoại nhắc tôi nỗi buồn:
Thằng em cấp cứu! Máu tuôn!
Bàn tay bị đứt, rơi luôn xuống đường!
Bạn thân sáng dạ niềm thương
Lượm, đem bệnh viện, cứu thương bạn hiền!

Chuyện nhà buồn bã liên miên
Thương em tay đứt, chuyện riêng mỗi nhà
Chuyện Chung: mất mảnh san hà
Làm sao ráp lại như là tay em?
Rợn người trong những rối rem
Riêng, chung muôn vạn sóng ngầm trong tâm!

CHẲNG THỪA, AI LẠI ĐEM CHO!

Người ta: -Xin chút hương thừa
Em xin Tất Cả mới vừa nhớ thương!
Bao chương viết về quê hương,
Bao sách, thì bấy nhiêu chương nặng tình.

GỞI EM

Những bài thơ cùng ý,
Gởi Em đọc cho vui
Nhà Việt Nam khốn khó
Chia nhau chút ngậm-ngùi.

MỪNG SINH-NHẬT

Ngày này sinh-nhật của Anh
Tròn thêm một tuổi loanh quanh kiếp người
Ngày này có ngọn nến rời
Của người quý mến thắp lời chúc vui
Chúc anh đời tựa mây trôi
Bay theo thơ, dệt muôn lời nở hoa
Chúc anh không phải bằng quà
Từ lòng yêu quý, thiết-tha chân thành
Mong thơ anh như gió lành
Bay về quê Mẹ tung hoành Bắc, Nam
Len vào tất cả trại giam
Ngỏ lời chia sẻ nỗi oan nhục nhằn.

Gửi anh một chút ân-cần
Gửi theo cả vạn tri ân hữu tình
Gửi theo kỷ-niệm chúng mình
Đường trần kết bạn lung-linh nến ngời
Lửa em ngọn yếu, cần khơi,
Mong anh thắp sáng rực trời yêu thương.

NUÔI LỬA

“Nếu không cho lửa vào thơ được
Tôi sẽ cho thơ vào lửa ngay!”

Tưởng niệm chị Lệ Uyên.
Nguyễn Hữu Nhật.

Dưng không chẳng biết cội nguồn
Mà tim khó thở, mà hờn Người Ta
Dưng không sao lại … thở ra?
Buồn, vui khó hiểu! Rườm rà tình yêu!
Tình đưa, ai lỡ đưa nhiều
Mà sao nhận lại như điều lửng lơ!
Tôi buồn tôi làm khổ Thơ
Câu vui biến mất, ngẩn ngơ, bồn chồn…
Băn-khoăn chiếm trọn cả hồn
Hồn bâng-khuâng, chữ vô ngôn, hóa … cuồng
Bao lần ai gửi nụ hôn
Mà tôi dứt-khoát chẳng buồn chạm môi
Tình trong trắng của chúng tôi
Đẹp như mây mỏng nhẹ trôi nền trời
Yêu Người tôi hứa một lời
Không hờn giận nữa! Đành thôi, riêng buồn!
Buồn riêng, riêng tránh lệ hờn!
Tình chung, chung mới thơ tuôn giọt sầu!
Giọt sầu cay đắng, từ đâu?
Mà rơi thấm ướt thơ...sầu dửng dưng
Người xa, thương nhớ quá chừng
Ðường đi chưa tới mà ngừng bước đi
Xót xa, tôi biết nói gì
Lửa Tin Yêu tắt, người thì trắng tay

Gom điều dở, mở điều hay
Thả buồn theo gió. Buồn bay nơi nào!
Ngẩng đầu? Xin hãy ngẩng cao
“Thường tình Nhi nữ” làm sao lửa hừng
Lửa ơi! Xin cứ cháy bừng!
Thương Người thương lắm! Xin đừng chùn tay.

MƠ NGÀY XUM HỌP

Gặp gỡ ở một nơi
Mình không hề định trước
Kỷ niệm cùng buồn khơi
Thương đồng bào đất nước

Tuổi học trò tìm nhau
Bạn xưa giạt chốn nào?
Hỏi thầy, cô, trường, lớp,
Đứa nào cũng nao nao.

Chỉ xóm nghèo đơn giản
Không có gì cao sang
Rất nhỏ hẹp, tầm thường
Vậy mà thương, mà nhớ.

Lìa quê nhà ra đi
Đứa lênh đênh Ý, Mỹ,
Đứa lưu lạc Âu, Phi
Đứa Úc châu, Á, Việt.

Những thân thương dạt dào
Thương là thương! Nghẹn ngào!
Chuyên chở trong tiềm thức
Cầu: xum họp thật mau!

CÁM ƠN

Cám ơn bao nhà thơ
Không chê người-tuổi-nhỏ
Đã cùng chia ước-mơ:
Nhà Việt Nam cửa mở.

Cám ơn Tâm-Hồn-Đẹp
Còn nghĩ đến quê-hương
Trong gông-cùm kềm-kẹp
Dân rất cần tình thương.

Nghìn vàng tôi không quý
Bằng chút tình ai trao
Cho Việt Nam bi lụy
Gọi… chút nghĩa đồng bào.

Cám ơn bao thi sĩ
Mở Hội-Nghị Diên-Hồng
Từ tấm lòng sĩ khí
Miệt-mài cùng góp công.

SƯ ĐOÀN 23 BỘ BINH HÀO HÙNG TẠI KONTUM tháng 5, tháng 6.1972

Kính tặng tất cả những QLVNCH đã chiến đấu trong trận đánh Kontum hào hùng.

Trừ Bị* được tung ra,
“Tank” 41 quân ta,
Dưới đất có Đội Pháo,
Mục tiêu quyết không tha.

Trên trời có phi công,
AD6* anh hùng.
Đạn từ trên bắn xuống,
Đưa giặc vào đường cùng.

Màn oanh kích tuyệt vời,
Ngoạn mục giữa đất, trời;
Ta tha hồ biễu diễn,
Giặc thả cửa … xác phơi!

Không làm mồi phi pháo,
Địch dơ tay đầu hàng!
Dân chúng hết bàng hoàng
Quân chủ động tình thế,

Nhận tiếp tế thả dù
Có lúc địch và ta
Cách nhau một con lộ,
Một dãy phố liền nhà.

Dù bị địch bao vây,
Bộ Binh vẫn dạn dày,
Tuyến kháng cự phòng thủ,
Làm chủ tình hình ngay.

Một Sư Đoàn chọi ba*
Từ dòng sông Dabla,
Thuộc tỉnh lộ mười bốn:
Sư Đoàn Hai Mươi Ba,

Gồm: Chi Đoàn Chiến Xa,
Ba Trung Đoàn Cơ Hữu.
Bốn mươi ngày tự cứu,
Địch đọ sức với ta.

Một ngàn xác tại trận
Năm trăm súng tịch thu,
Chiến xa cháy khói mù.
Dân reo hò: CHIẾN THẮNG!

*Dựa theo “Hồi ký 25 Năm Khói Lửa” [trang 129-132] của vị tướng cầm quân tại mặt trận: tướng Lý Tòng Bá “1 Sư Đoàn 23 BB/QLVNCH bị cả 3 Sư Đoàn khét tiếng của địch là SĐ 2 Sao Vàng, SĐ 10 và SĐ320 bao vây tại Kontum từ 14.5 đến hết tháng 6.1972.”
**LựcLượng Trừ Bị
***Khu Trục AD6 của Không Quân Quân Lực VNCH.

HOA TỰ-DO

Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!
Bao người đã gọi như tôi? Bao ngày?
Sài Gòn ơi! Mắt tôi cay
Tôi thèm ngày cũ ai thay được giùm?

Góp tay vào phá gông cùm
Người vui hạnh phúc, sống đùm bọc nhau

Sài Gòn ơi! Lòng tôi đau
Chưa… về, chỉ… nhớ về nhau lúc này
Ðời còn bịt miệng, còng tay
Sài Gòn ơi! Phải tính ngày đứng lên!
Sống hèn, đôi lúc tưởng hiền,
Hoa Tự Do? Chẳng tự nhiên nở xòe!

ĐAU GIÙM

Cứ mỗi chiều buồn lại nhớ Quê
Lòng ta đôi lúc muốn quay về
Nửa chừng chợt thấy toàn hư ảnh
Mất nước, tan nhà! Đâu hỡi Quê?

YÊU NHẤT VẪN LÀ…

Đời sống cần niềm vui
Chúng ta cần ngọt bùi
Viên kẹo ăn chung nhé
Hạt dẻ chia lửa vùi.

Trăng lung-linh huyền dịu,
Sao óng-ánh vai người,
Môi thơm ngon mùi hạt,
Mình hưởng chung đời đời.

Em gom ngàn tinh-tú
Cài lên tuổi đôi mươi
Lấp-la, lấp lánh chiếu
Cho duyên thêm nụ cười.

Cả màu trăng em soi
Sáng bừng tuổi bốn mươi
Thực tế và mơ mộng
Xin hãy yêu cuộc đời!

Và yêu thêm hai đứa
Một đời mê nhạc, thơ
Một đời sống với mơ
Nốt bổng trầm vũ-trụ.

Em yêu màu hồng son,
Biển xanh xanh thật nhạt,
Màu mây trời, cỏ non,
Và yêu vàng, trắng cúc,

Nhạt tim tím hoa cà,
Màu nhẹ của làn da,
Xám vân non của đá,
Màu áo nâu Mẹ già.

Nhưng yêu nhất vẫn là
Màu Cờ Vàng tổ-quốc
Nhuộm thắm nắng sơn-hà
Càng tự do càng… đẹp!

TA VỚI... TA

Chuyện mình ly tán, mất san hà
Nhức nhối đau hoài, dẫu rất xa
Nước cạn, giòng sông trơ sỏi đá
Tan Nhà, ai chữa bệnh trầm kha???

MỘT HẠT THÓC

Gạo mới, cơm thơm, lẫn trấu vàng?
Ðang ăn dang dở, chợt… ê răng.
Vượt biên, cơm nấu toàn rong biển
Mỗi ngày một muỗng kể như sang!

Nhìn hạt thóc vàng, lệ ứa ra
Bao người đói rách ở quê nhà
Mấy ai còn được… ê răng nữa
Khoai, sắn qua ngày, thật xót xa!

NẾU “LẠNH” QUÊ NHÀ ANH CÓ CHIA?
Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết về!
Hồn em lạnh thắm nỗi lê-thê
Từng bông trăng trắng mờ khung cửa
Ðỏ mắt em nhìn chẳng thấy Quê

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết nè!
Trùng trùng điệp điệp trắng đời mê
Cửa không ra được. Cao cao tuyết!
Em kiếm làm sao ra Nẻo Về?

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết kìa!
Quê-hương có ấm ở bên kia?
Em nhìn hạt tuyết sao ra lệ?
Vị mặn nỗi buồn ai muốn chia?

Vị mặn nỗi buồn anh có chia?
Nếu “lạnh” Quê Nhà, anh có chia?

Gió lạnh sông Thương đã trở về
Làng ta còn khổ kiếp lê thê
Năm xưa Đảng cướp, hông nhà cửa
Xô đưổi dân lành biệt xứ quê

Dòng nước chảy miên vẫn não nề
Làm sao vui được chốn hôn mê?
Quốc Gia Chính Nghĩa trong như tuyết
Cùng nắm tay nhau mạnh bước về!

Muôn triệu người Nam đã đến kìa !
Ấm lòng cô gái bên sông kia
Vui mừng nâng vạt lau dòng lệ
Hạnh phúc dâng đầy, ai có chia?

LẬP TRƯỜNG

Nước từ cao xuống biển
Rồi nước lại… trở về
Ta vì thương sông núi
Leo tìm đường! Đâu Quê?

Ta leo một con dốc
Càng cao càng… bớt người
Đồng hành kẻ… dừng lại
Kẻ… quay ngược hướng đi

Đang dốc cao gặp Bạn
Ta mừng ơi là mừng!
Bạn ơi xin chớ dừng
Đi cho tròn lý tưởng.

VỀ BẰNG... THƠ

Địa cầu có mấy tỉ người?
Một em bé tí, tỉ lời cứ… thương
Đã nhiều năm vẫn còn vương
Việt Nam bao chuyện, máu xương chất chồng!

Văn chương có mấy tỉ dòng?
Mà em cứ đọc bằng lòng hướng Quê
Chuyện người đi, chuyện người về
Chuyện người sắp chết ủ ê quan hoài
Đọc chi toàn chuyện bi ai!
Nên khi em viết, hai tay hoài buồn
Ngón tay em gõ mà run
Việt Nam hai chữ: lệ tuôn, thơ… về!!!

THU ƠI NHẮC NHÉ LÒNG YÊU NƯỚC!

Một trận mưa thu, lá rụng vàng
Những làn gió lạnh gọi đông sang
Bài thơ nhớ nước dòng ta thán
Thu hỡi! Thu hời! Úa ruột gan

Thu hời! Thu hỡi! Thơ ngàn trang
Trang ngắn, xin đừng: Em nhớ chàng!
Trang khóc dân mình không “ánh sáng”
Phải dài Thi Ký một thuyền nhân!

Thuyền nhân! Đất khách tạm dung thân
Trung, nghĩa… làm sao được lưỡng toàn?
Trên mến, dưới thương, người nể trọng?
Học trò càng học giỏi, càng ngoan?

Nhìn kiếp phù sinh lá, động lòng
Nhìn đời, rồi cũng Sắc cùng Không
Mênh mông biển rộng đi chưa tới
Chiến đấu, sao ai sông hẹp dòng?

Bước dưới mưa thu, chí chửa thành
Đường dài đăng đẳng! Hỡi em, anh!
Thương dân khổ nạn, long căm phẩn
Nhắc nhé! Thu hời! Thu hỡi thu!


Viết cho những người đang chiến đấu.

THƠ

Tình yêu tôi gửi trong thơ
Là Tình Yêu Nước, xin nhờ chuyền tay
Niệm tình thơ dở với hay:
Coi như lửa góp vào ngày đấu tranh.

TẶNG SÁCH

Thay vì kính tặng bó hoa
Tôi xin gửi sách làm quà kết thân
Sài Gòn Nghĩa Thư tri ân
Tấm lòng thương Nước, xót Dân, tỏ bày.

Monday, April 20, 2009

HỌP HÀNH

“Đối thoại văng qua, văng lại” [1]
Áo giáp quên mặc về đêm
Cử tọa tai nào cũng… rêm
Sướng chưa miệng người nhỏ mọn?

Trâu bò húc cho thù xem
Ruồi muỗi chết có êm đềm?
Hưởng lợi là Ngư-Ông-Vẹm
Nhìn cộng đồng mình lấm lem

Ném đá, mỗi người một cách
Bàn tay giấu kín sau rèm
Quái chiêu, ai cũng… tròm trèm
Lề nát, giấy… càng thêm rách! [2]

---------------------------------------
[1] Nguyên văn của nhà văn Tam Ích
[2]Tục ngữ:
-Giấy rách phải giữ lấy lề.
-Ném đá, giấu tay.
-Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết.

Friday, April 17, 2009

VỀ NHÉ!

Mình về nhé! Chọn con đường đẹp nhất
Về nha anh! Bằng giá trị thuyền nhân
Ngày Tự Do là ngày của toàn dân
Về mau chứ! Kẻo cờ Vàng phai sắc!

THẤY MÀ THƯƠNG NHỮNG CHIẾC HỘP SỮA GUIGOZ

Đọc văn người tù Đỗ Văn Phúc.
Những chiếc hộp sữa Guigoz
Má mua, nuôi đàn em nhỏ
Hết sữa đựng đường, nho khô,
Kẹo, sen, mè, trà, mứt, bánh…

Ngày Lính bị lùa ra Bắc
Vợ tơi chảo thịt chà bông
Ủ chặt từng lon thăm chồng
Dở chết trong tay của giặc

Đòn thù Đảng Phản Đồng Bào:
Buông súng, kiếm, gươm, chùy, đao
Không được vắt cơm, bới cháo

Thương ai đói khát cồn cào!!!

Hết sức Người Tù lao động
Sỏi đá sao chẳng thành cơm?*
Nhờ lãnh án tù Việt Cộng
Danh lon sữa càng thêm… thơm

Thấy thương lon chịu gian lao
“Câu kéo”* vào lửa. Kéo, câu…
‘’Thép” Cộng “đã tôi thế đấy!”
Thành nồi, ấm, chén… nghẹn ngào

Cũng như Người Tù… bi ai!
Lon thêm xích, niềng, móc, quai
Trèo lên rừng thiêng vác củi
Xuống suối uống… nước độc hoài!

Người phù thịnh, hiếm phù suy?
Chủ, lon: bất khả phân ly!
Sống, chết theo bao nhiêu Lính*
Thương thay đồ vật vô tri!

Làm lon Xã Hội Chũ Nghĩa
Nên được “cải thiện”* giấu… rau
Khi lủng, lính dùng cơm trám
Đốt bao nhựa vá, càng… ngầu!

Xé mền quấn làm… bình thủy,
Hàn Sĩ* vượt… rét lao tù
Bạo quyền cầm Cân Công Lý
Chẳng lẽ ngồi khóc hu hu?

Thương Người! Cũng thương chiếc lon
Má đựng đường, chanh: ngào* ngon
Mong em vượt biên thoát chết,
Đứt ruột cho em sống còn

Lon theo người dân, vượt biển
Người khoe: gạo sấy, me, đường
Kẻ giấu: vàng, bạc, kim cương,
Hải tặc tha hồ… bất lương!

Ôi bao ngọt, bùi, cay đắng,
Lon từng đã chia chác, cho…
Đổi Đời còn hơn… trời giáng
“Vì, tại, bởi…” nhiều lý do

Việt Cộng hô: “Đại thắng lợi”
Mình “Đợi thắng lại!” nhé lon
D c cao muốn lên phải… bước,
Núi Non quyết giữ phải tồn!

Sá gì một Đảng Bán Nước!
Phải giữ Bất Khuất Việt Nam!
Kẻ sau theo gương Người Trước
Diệt Cộng và chống ngoại xâm!

---------------------------------------------------------------
*Khẩu hiệu của Việt Cộng: “Với sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
*Theo người tù Đỗ văn Phúc đã viết trong “Người Tù, Chiếc Lon Gô và Nhà Kỷ Luật”, báo Người Việt Illinois tháng 12.2007, thì CÂU KÉO “mô tả việc người tù đứng xúm xít quanh lò lửa nhà bếp đưa lon gô vào miệng lò để đun nấu”
*Ngào = nấu với lửa nhỏ và trộn liền tay cho khỏi bị dính thành khối
*Hàn Sĩ = xin hiểu theo cả 2 nghĩa: Thợ Hàn và Người Vô Sản.
*Cải thiện = động từ tìm thêm thức ăn trám cơn đói của người tù “Cải Tạo” trong khi đi lao động bên ngoài.

CHIẾN SĨ KHÔNG ĐƠN VỊ

Cho ai mình phải lo âu?
Cho ai dân Việt trĩu sầu oằn tim?
Vì đâu vượt chết đi tìm?
Vì sao đất khách nỗi niềm ưu tư?
Một câu hỏi của Người Tù*
Vinh danh Chính Nghĩa** cho dù cô đơn
Vần thơ xin được tri ơn
Tấm lòng Chiến Sĩ chẳng sờn sắt son
Tuổi già vẫn chuyện Nước Non
Ai người tuổi trẻ hãy còn ngủ say:
Dậy mà đi! Cố lên này!
Đích Về chưa đến, chớ bày cuộc vui
Dậy mà đi! Chớ ngủ vùi!
“Thất phu hữu trách!” Nhớ nuôi Ngày Về!

--------------------------------------------------
* Người tù: Biệt Kích Nguyễn Hữu Luyện.
** Chính Nghĩa: Quốc Gia.

ÐỪNG QUÊN NHÉ ANH!

Ðêm mơ một quảng đường mòn
Có con bướm đậu, cánh vờn nụ hoa
Vàng tươi bông, đắng khổ qua
Rung rinh trong gió, vườn nhà trái sai.
Lá xanh chen trái buông dài
Bướm hoa đậm nét, thiên thai chợt mờ
Nửa chừng xao-đ9ng giấc mơ
Hờn con bướm trắng chẳng chờ đợi em

Anh ơi! Trái đắng đầu thềm
Tim em lỗi nhịp, ướt mềm vai nghiêng
Mồng tơi tím giậu láng giềng
Nên chưa có mực, lòng riêng em buồn
Mơ chi cũng nhớ cội nguồn
Giấc mơ tựa cánh chuồn chuồn mong manh.
Viết chi cũng chỉ nhắc anh
Ðừng vui xứ lạ mà đành bỏ Quê
Ðường Ði chỉ một lối Về
Mài gươm cho sắc, lời thề chớ quên.

NGHE NHẠC

Vi vu một điệu trữ tình
Cũng chưa vời vợi như tình muôn dân

Nỗi buồn rười-rượi xa gần
Một niềm da-diết, bội phần lâm-ly.
Làm sao đúng nghĩa người đi,
Làm sao anh nhỉ mới vì tự-do?
Bồi-hồi những rối tơ vò
Bồi-hồi, bổi hổi ai lo cho mình?

Vi-vu một điệu trữ tình
Cũng chưa vời vợi như tình muôn dân

HỜN VONG QUỐC

Người già buồn chuyện nước non
Trẻ nghe tâm sự, héo hon muộn phiền
Bao người khoe sắc đảo điên
Mượn danh "tỵ nạn", "búa liềm" nặng đeo
Cờ Vàng Chính Nghĩa không treo
"Tỵ nạn Kinh tế"... ăn theo đủ phần
Chỗ nào họ cũng chen chân
Mặt mo, chia rẽ xa gần, nhơn nhơn

Đường chiến đấu, đường cô đơn
Gươm trẻ chưa bén biết hờn ai đây?
Thưa Bác, xin giữ cho đầy
Trái tim dâng nước, chờ ngày bình minh
Sống sao lòng chẳng tự khinh
Là câu tâm niệm kệ kinh nào bằng
Cám ơn Tre Già cậy măng
Đường gian-nan mấy thưa rằng VẪN ĐI!

Kính tặng g/đ bác Nguyễn Hữu Phú.

LỘNG GIÓ NHƯNG CỜ CHƯA ... BAY

Gió rất nhiều, vờn u ám ám
Lá vàng rơi với mây lam lam
Mùa hè, sao chỉ màu xam xám?
Với lá cờ phần phật... sắc cam!

Lòng tha thiết nên em vẫn ước
Màu cờ kia phải vàng vàng tươi
Bay hiên ngang, tựa như ngày trước
Từng đứng nghiêm, chào giữa sân trường.

NHỚ GÌ?

Trăng đêm tròn tự trên cao
Ánh vàng rớt xuống bờ rào
Sao không có anh cùng ngắm?
Chỉ em một mình lao đao!

Trăng buông ánh sáng ngọt ngào
Nhớ người, ôi nhớ làm sao!
Ngọn gió lạc đường vào... mắt
Biến thành... trận mưa, ôi chao!

Sáng trăng sao mưa lạ tề?
Có phải em nhớ Người Về?
Bôn ba cho tròn bổn phận
Để con cháu mai không chê

Anh ơi trăng Rằm tháng Sáu
Hòa bình đã về hay chưa?
Hay vẫn tháng Tư, trăng máu
Đỏ cờ, bầm sắc lọc lừa?

Tặng những ngưòi đang góp sức cho Đại Cuộc.

LỜI KHUYÊN

“Anh cho em được tự do
Làm thơ và đấu tranh cho… chính mình!”

“Cũng là hợp lý, thuận tình
Trước bao quốc-nhục, lặng thinh sao đành?”

BÀI TOÁN THÁNG TƯ

Từ em biệt xứ lưu vong
Tháng Tư vẫn nhớ đủ vòng nghiệt oan
Gia vong, bao tiếng thở than
Quốc phá, chí sĩ vô vàn nỗi đau
Mỗi ngày họ tự nhắc nhau
Ôn trang sử cũ thuộc làu nét son
Người về dạ hết héo hon
Người đi nhớ đến mỏi mòn xác than
Đi, về; ai biết xa, gần?
Em xa, xa lắm mà dân thương hoài!
Anh ơi! Thấy trẻ mót khoai
Em nghe như chính mình đòi ấm no
Xích xiềng dân bị dày vò
Sao không đòi lại tự-do cho người?
Nguyễn Du làm thơ không cười
“Đoạn trường” đứt ruột một lời “Tân thanh”
Thơ em gói trọn lòng thành
Này câu lục bát gửi anh đọc cùng
Anh thương thì nhớ chia chung
Nỗi đau dân tộc. Não-nùng tháng Tư
Khó khăn, gian khổ chẳng từ
Mong sao Quê Mẹ được như Quê Người.

SOI GƯƠNG & SOI TÂM

Người đi lệ chảy còn cay
Đọng hoài khoé mắt từ ngày lìa Quê
Người đi, đi mãi chửa về
Chỉ con tim, mỗi đêm mê với Nhà
Người xa, chân bước đã xa
Mà hồn gần mãi Quê Cha “đỏ bầm”
Vàng da vẫn khóc âm thầm
Vàng cờ, giữ sắc ươm mầm nhớ nhung
Soi gương còn biết thẹn thùng
Soi tâm còn biết Chuyện Chung rất cần.

LÝ TƯỞNG

Có thật lòng lo thì hãy gắng
Mặt nào cũng rất cần tay nhau
Góp chung sức mạnh: đen, vàng, trắng
Thu ngắn đường về! Mau! Hãy mau!

Có thật vì dân, đoàn kết lại!
Triệu người chỉ một áo… “Thất Phu”*
Còn chi hơn nữa mà ngần ngại
Bốn mặt chung nhau phá Cửa Tù!

---------------------------------------------
* Thất phu hữu trách.

Sunday, March 29, 2009

BỔ TÚC CHO NHAU

Anh nghèo xơ? Má bé đồng tiền!
Anh xấu trai? Em cười rất duyên!
Nhỏ ít nói? Anh hay… biện luận!
Anh hung dữ? Có em ngoan hiền!

Anh rậm chân mày? Em mắt biếc!
Anh gầy tre trúc? Bé xinh xinh!
Nhỏ hơi khờ khạo? Anh thông minh!
Tổ quốc cùng yêu, cùng chiến đấu!

Đẹp chưa nào? Hạnh phúc đôi ta!

MỘNG VÀ THỰC

Ðêm nằm, gối trúng bài thơ
Nghe xào xạc giấy, lơ mơ nhớ Nhà
Câu thơ viết gửi quê Cha
Hỏi thăm bụi chuối trổ hoa mấy buồng?
Giấy xào-xạc, lá chuối buông
Gối mềm lá chuối, thơ nhường... giọt mưa.

MỘT LỜI XIN

Ngơ-ngác chuyện áo cơm
Tay lần dở cảo thơm
Ôn lời xưa trong sang
Tìm về ngày êm êm.

Nhẫn-nại trong niềm tin,
Em đã gắng giữ gìn
Cho ngày về tổ-quốc
Nhiều không hỡi, lời xin?

DƯƠNG HÙNG CƯỜNG

“Rắn Đỏ” cắn không chết
Ông vẫn sống hiên ngang
Viết, vạch trần tội ác
Bọn vô thần sói lang.

HOA VÀNG

Tưới cho nhiều, nước mắt ơi!
Ðể người rong ruổi khắp nơi tìm về,
Ðể đường dài, bớt nhiêu khê,
Ðể con dân Việt không chê quê nghèo
Lệ nhục nhằn xin cứ theo
Nhắc người đi nhớ, ai gieo kinh hoàng
Cây Sầu nào có mọc hoang
Núi cao nhuộm đỏ khăn tang bao người

Ươm hoài “Hạt Nhớ” cho tươi
Chờ cơn mưa ngọt sẽ rơi đúng ngày
Trái Vui rồi sẽ dần thay
Cây Sầu trổ Lộc, Hoa bay rộ đường
Tuổi thơ, đời sớm thơm hương,
Tự Do rực sắc, khắp phương nở Vàng.

”Ðã bao năm dọn nắng, đón mưa rào,
Ươm hột nhớ, trồng cây sầu trên núi.”
Thơ Trần Minh Hải.

NHỚ VIẾT NHÉ ANH

Sao bao năm nhuộm “đỏ”
Cộng sản "giải phóng" chi?
Chúng ta đi vì gì?
Tại sao máu vẫn đổ?
”Cách mạng” thành… âm ty,

Em đã cùng anh đi
Đường trường xa vạn dặm
Chung nhau một trường thi
Viết nhé! Đừng im lặng!
Mà cháu chắt khinh khi.

Sống: đã thở, đã ăn
Dù cháo, rau, trúc măng
Hay cao lương, mỹ vị
Dù chướng ngại khắp đàng
Mình phải đi đến đích!

ỐC ĐẢO

Buồn buồn em đọc ca dao
Với bao trân quý ngọt-ngào tình Quê
Vui vui em lại tìm về
Những câu tục ngữ, thương ghê dân mình!
Mỗi câu là một chút tình
Mỗi câu là một nét xinh nếp Nhà
Buồn, vui đều nhớ quê Cha
Ghét, thương vẫn giữ đậm-đà trong tim.

Mình em ốc đảo im-lìm
Mình em đơn độc đi tìm thương yêu.
Một mình mơ-mộng đủ điều
Này thương, này nhớ! Bao nhiêu cho vừa!

Việt Nam đã tự-do chưa?
Ðể bong bóng nở ngày mưa em mừng
Nắng, bươm bướm lượn tưng-bừng
Ðể em trở lại ngôi làng ngày xưa?

“Nắng, em reo, bươm bướm bay trước ngõ
Mưa, em mừng bong bóng nở ngoài sân”
Không nhớ tác giả.

CÁNH THƠ

Anh là mấy Cánh Thơ hay
Vui tay em hái, buồn tay em bày
Trưng đêm để ngắm ban ngày
Mùi hương nhẹ thoáng mà say cả hồn
Sương từng giọt, ướt người thương
Thơ từng nhánh nhỏ, hái dâng cho đời
Có anh bên cạnh tuyệt vời
Cánh Thơ xinh xắn, đẹp lời giữ nhau
Duy buồn, cờ vẫn đỏ au
Anh chưa quyết chí, nhẫn trao chưa vàng
Nên thơ nhắc mãi cơ hàn
Nhắc thêm áp bức vô vàn trời xa
Anh làm gì nữa đi nha!
Cho thơ bay bổng làm quà triệu dân

Viết cho Mình

THIÊN THẦN CỦA ANH

Anh cho em phép thiên thần
Thì em chắp cánh một lần thử bay
Cho em, em sẽ nhận ngay
Trời cao tung cánh cùng mây em về
Nương theo gió, tìm lại quê
Ngắm đồng lúa chín, bờ đê rất nghèo
Thiên thần quyết chỉ mang theo
Tự-do, an-lạc rải đều quê-hương
Cho lời mến, nhận lời thương
Vui ơi đất nước thiên đàng sẽ nên
Cám ơn người, em gọi tên
Thái hòa đất Mẹ, nắng lên rỡ ràng
Xin Trời tiếp chuyện dở dang
Giúp em trồng lại Hoa Vàng Nhà Ta.

ĐẶNG DUNG và MÙA XUÂN CHUNG

Sáng gươm ánh thép mài chung
Truyền nhau một lòng yêu nước
Dưới trăng tất cả soi cùng!

Đặng Dung mài gươm thật bén
Đứt ruột bao lòng người đi
Từng đêm trăng nhuộm trang thi
Vàng cờ bao người cùng hẹn?

Đặng Dung! Soi lòng tôi thẹn
Đặng Dung! Hồn có thiêng liêng
Xin giúp những tấm lòng riêng
Chung đường tìm Xuân như én.

Nghĩ về chí sĩ Đặng Dung

CỐ GẮNG LÊN!

Em muốn ngẩng cao đầu
Dạn dĩ, dù bể dâu
Theo đến cùng lý tưởng
Cho dân mạnh, nước giàu!

Đi trên đôi chân này
Phải là bộ óc hay
Tránh tiền tài, cạm bẫy
Vốn nhẹ tựa áng mây

Phải nuôi lòng ái quốc
Biết thương yêu đồng bào,
Biết chia sẻ thương đau,
Của bao nguời khốn khó

Cứu giúp kẻ bần cùng,
Sống tự tại ung dung,
Phân biệt điều sai đúng,
Dấn thân vào Chuyện Chung.

Nhan sắc rồi phôi phai,
Danh lợi rồi cũng bay,
Duy nét đẹp tồn tại:
Hữu xạ… hương thơm hoài!

KHÔNG! KHÔNG!

Chẳng gì em cũng có chồng
Anh khen chi nữa má hồng đã xong?
Chẳng thương, em bảo rằng không
Anh theo chi nữa, phập-phồng tội em?
Trả thư, em nói chả thèm
Tu mi khéo nói, nhá nhem khó lường
Chả thèm, không đọc, chẳng thương
Bạn-bè, xin giữ ở… trường ngày xưa.
Ðường em, người bước dù thưa,
Nhưng Ðường Dân Chủ thì vừa bụng em.
Nếu thương, thể hiện em xem:
Hoa xinh, bướm lượn, phải thêm cờ Vàng.

TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI

Hạt tuyết rơi rất nhẹ,
Bay trong chiều lưa-thưa
Anh ngát hương tình ái
Yêu? Biết mấy cho vừa?

Anh đa tình, lãng-mạn,
Anh có thương dân mình?
Anh có yêu tổ-quốc?
Hay chỉ nàng-của-anh?

TUỔI TÀ HUY

Tuổi về chiều bệnh hoạn chẳng ai mời
Sao chúng đến hành thân Ba chới với?
Hỏi con Tạo xoay vần chi cho mỏi?
Để con đau, lệ nhìn… lệ sầu rơi

Hai mươi năm, mới… đoàn tụ xứ người
Đời tỵ nạn xa hai trời Âu, Mỹ
Mình gặp gỡ được vài lần hiếm quý
Rồi lại xa cho thêm rối bời bời!

Tiễn Ba về, tim se thắt, thương ơi
Tạm biệt nhé! Ba về cùng non nước
Đau thương quá, lại biệt ly nghìn bước
Ngày trùng phùng không tín hiệu trả lời

Hẹn ngày về, không chán nản buông xuôi!
Ba về trước, giữ riêng lòng khắc khoải
Bao chiến sĩ máu nhuộm cờ, mong mỏi
Cờ Tự Do, No Ấm sẽ bay vui.

Phất cờ Vàng cho sự sống đâm chồi
Ba hãy đợi đứa con yêu trở lại
Vượt chướng ngại, thành công sau thất bại
Tuổi Tà Huy? Có con niệm Phật rồi!

KHÔNG LẼ?

Biết anh tha thiết chuyện Nhà
Xưa, anh đã từng xông pha
Ra nơi chiến trường lửa đạn
Cho nhà Nam Việt nở hoa

Biết nay lênh đênh xứ người
Anh viết những dòng lửa khơi
Nhắc nhau nỗi đau cố quốc
Mà em... mến anh thật rồi

Không lẽ thương anh thật ư?
Hình như, chỉ là... hình như
Thương chi một người... dễ ghét
Cho ngày thêm dài tương tư!

Viết tặng chị Lệ Uyên

ĐÊM 30.4

Đêm lên bục nói chuyện Mình
Chuyện đau quyện khổ, chuyện tình nước non
Nói xong nước mắt vẫn còn
Giọt hòa trong máu, giọt lòn vào tim
Người nghe tất cả lặng im
Vô ngôn, ôn những nỗi niềm bi thương
Tôi về thắp một nén hương
Tạ ơn chiến sĩ đã giương cao cờ
Tôi về thức trắng cùng thơ
Thương dân tôi mãi đợi chờ người đi.

TIM VÀNG

Ông than: -Vẫn cứ đi tìm
Từ yêu năm ấy, trái tim em cầm
Thương ghê! Tình bị cầm nhầm
Để quên lâu thế, thì thầm có… ôi?
Lại than: - Đường đã xa xôi
Giày “saut” mòn gót chửa thôi quên người
Hỏi ông có kể chuyện... cười
Hoa ôm cả… bó, kêu trời ai tin?
Nhắn ông phú hộ đừng xin
Thằng Bờm không đổi đức tin bao giờ
Vai đeo súng nặng đừng... mơ
Ra trận: chiến đấu! Đừng thơ thẩn chàng!
Bao giờ chiến thắng vẻ vang
Tôi trao chìa khóa, “tim vàng” trả ông.

Tặng chị Lệ Uyên

EM CÒN CÓ MỘT LƯƠNG TÂM

Một chủ nghĩa cộng sản
Giết bao nhiêu lương dân?
Một nhóm người dơ bẩn
Vay bao nhiêu nợ nần?

Không vẽ hoa thêm phấn
Chẳng vẽ tình thêm hương
Ngòi bút em là súng
Không bẻ cong tầm thường!

Bao nỗi đau nhọc nhằn
Mấy mươi năm chịu đựng
Trên đất Mẹ khô cằn
“Vô Thần” cần phải bứng!

Không vẽ ong thêm bướm
Chẳng tẩm mật đài hoa
Em chọn đường chiến đấu
Chia sẻ cùng dân ta!

Thơ, thiên hạ mua… vui
Vui trong khi dân… khổ
Lấy ai chia ngậm ngùi
Cùm gông ai tháo hộ?

Anh không thương thì… ghét
Em bất cần khen, chê
Dân mình lắm nhiêu khê
Ai đan tâm thụ hưởng?

NIỀM TIN

Anh gọi Đường Chiến-Đấu,
Ta là người Việt Nam
Anh có gì để giấu
Khi ta người rất tham?

Việt Nam ơi! Việt Nam!
Thơ có là vũ-khí?
Cho ta viết như làm
Không ru người mộng mị

Anh vẫn mời niềm tin
Sao ta còn lúng-túng
Tâm đã quyết giữ gìn
Đường muốn đi phải… bước

Anh là anh bất-diệt
Ta là ta mong-manh
Anh chờ mong đất Việt
Ta vẫn chí chưa thành

Anh lẩn-quẩn nghi-ngờ
Ta thành kẻ khù-khờ
Thương dân mình địa ngục
Sao ta buồn với… thơ

Mộng tang-bồng hồ thỉ
Ai đội đá vá trời
Ta một lòng chung-thủy
Sao buồn hoài? Chao ơi!

Kính tặng các Chị đang âm thầm góp phần cho Đại Cuộc

MUA VUI, CHUỐC BUỒN

Một trang tiểu thuyết diễm tình
Mua vui độc giả xinh xinh tuổi hồng
Mộng mơ sao được tấm chồng
Ra người quân tử, bõ công thêu thùa

Một trang gián điệp hơn thua
Mua vui độc giả thích đùa nhịp tim
Điệp viên nổi nổi, chìm chìm
Càng thêm gay cấn, càng niềm hân hoan

Một trang thơ ước khải hoàn
Sao em viết mãi? Gian nan vô cùng!
Phải chăng em viết Chuyện Chung,
Sử xưa sáng quá nên… chùng lòng đau?

Anh ơi hãy nhắc giùm nhau!
Viết sao cả nước đồng bào… cùng vui
Chuốc buồn: nên tránh, kẻo… xui!
Đừng riêng vui vẻ, ngậm ngùi lòng dân.

GIỌT LỆ TÔI ƠI!

Thơ như người nằm võng trưa
Ầu ơ cứ hát đong-đưa thả hồn
Suối tóc huyền, đẹp cô thôn
Võng đưa bao nhịp mà khôn đến giờ?
Chảy ra sông cả tuổi thơ
Sông con đất Mẹ, sông mơ tuổi ngà
Mực trôi về tận trời xa
Lệ rơi nặng quá!… Chiều tà về tim
Lệ em mà biết chỗ tìm
Trôi về sông Mẹ thời im chuyện Nhà
Mực em mà biết mài ra
Được dòng máu ấm chan-hòa niềm vui
Lệ ơi! Cứ chảy em chùi
Mực ơi! Viết nhé ngọt bùi Việt Nam!

THƯƠNG QUÊ

Ừ thì hai đứa đều thương
Mỗi người một cách, thơ dường ngọt thêm
Thương nhiều nhất chính là em
Đêm ôn trang sử, ngày rèn binh thư
Việc nhà cứ hẹn từ từ
Mà đau với xót đã dư vô cùng
Nhanh nhanh cho kịp Đường Chung
Kẻo anh về trước lại chùng bước chân
Thương nhau mình phải thương dân
Giữ hoài ngọn lửa rất cần chuyền tay
Sáng lửa đêm, ấm lửa ngày
Đường đi phải đến, dở hay đã tường.

ÁO HỒNG DỄ... GHÉT

Dễ Thương em mặc áo hồng
Dễ thương, anh cũng lòng vòng theo sau
Giày em cao gót đi mau
Lỡ chân nếu ngã, làm sao em về?
Thương em từ mái tóc thề,
Từ câu nhí nhảnh môi trề dễ yêu
Thương em, thương tới bao nhiêu
Mà em làm khó đủ điều. Tội anh!
Dễ thương em hãy để dành.
Nên chanh chua với những Anh-Xếp-Hàng
Tình si anh ở... đầu thang
Không leo cao nữa, xóm làng cười cho
Biết em làm điệu, giả đò
Bài thơ anh gửi hẹn-hò tình chung:
Dễ Thương ơi! Hãy đi cùng!
Ðường xa vạn dặm, một lòng ngại chi

Dễ thương? Khen mãi làm gì,
Tự-Do một lối, sao đi chẳng... về?
Tình Chung? Non Nước đã thề!
Tình Riêng dễ ghét, em chê đúng rồi
Dễ thương, dễ ghét? Than ơi!
Làm sao ý hợp mà vui tâm đầu???

CHIẾN THI, THỢ và THƠ

Ban ngày anh là thợ
Đêm đến anh làm thơ
Khác nhau cái dấu nặng
Giống nhau hăm bốn giờ
Khi xưa anh làm lính
Đánh giỏi mà đành... thua
Bây giờ em ra lệnh
Bảo chi anh cũng ừa

Làm thợ vì chiến sĩ
Cũng đời buồn ruổi rong
Làm thơ thành… thi sĩ
Có được em yêu không?

Giặc nào đánh chẳng tan?
Trận chiến nào đã tàn
Mất súng gươm? Thay giấy!
Xin anh khoan hưởng nhàn

Chiến sĩ không thấy ư?
Toàn dân một cửa tù
Hậu phương không hạnh phúc
Thi Sĩ nỡ nào tu?
Em gom chữ Chiến Thi
Đề bài thơ đẹp nhất
Trang giấy nè, viết đi!
Vận, vần tròn chữ Sĩ

Giống nhau, hai đứa mình
Viết những vần thật xinh
Cho quê hương, dân tộc
Chiến thi trong chữ tình.

Viết thay một người vợ lính.

NỀN MÓNG HOÀ-BÌNH

Đừng bao giờ quên nhé…EM
Mũ, mão, cân đai cũng…VIỆT
Gan vàng, dạ sắt là…NAM
Áo vá, chân trần đã…HIẾU
Quần lụa, hia vàng càng…THẢO!

Em là kiến-trúc sư
Mơ dựng căn nhà Việt
Cho người dân an cư
Hưởng thái-bình, lập nghiệp.

Viết tặng:
*Kỹ-sư HUỲNH LƯƠNG VINH.
*Trung sĩ quân cảnh, quân chủng Lục Quân Hoa Kỳ: BÙI THANH THẢO.

*Kỹ-sư HUỲNH LƯƠNG VINH, người đã vận động để lá Cờ Vàng được phất-phới tung bay trên đỉnh Everest, dãy Hy Mã Lạp Sơn, ngày 17.5.2004.
*Trung sĩ quân cảnh, quân chủng Lục Quân Hoa Kỳ: BÙI THANH THẢO, người đã cắm lá Cờ Vàng tại đơn-vị đang chiến-đấu, ở thủ-đô Iraq, ngày 6.9.2004.

Sunday, March 22, 2009

NGƯỜI ĐÁNG QUÝ

Nếu trái tim tôi tròn mộng ước
Tôi dâng tất cả những người thơ
Những người nhớ được về non nước
Uất hận đem lời rửa vết nhơ

Nhức nhối từng đêm người cứ khóc
Lệ trào không ướt, hận khô tim
Cơn đau dần xoáy từng chân tóc
Trắng bạc suy tư vẫn cứ tìm

Thương những bút nghiên thề chiến đấu
Đã soi một hướng, tâm tìm về
Để cho ai hiểu người dân Quê
Đang khắc khoải đau vì ác thú.

XUÂN VẪN CHƯA VỀ

Bài thơ mười năm trước
Cũng như mười năm sau
Xa Quê Nhà lâu quá
Thương nhớ mãi! Ôi chao!

Ngày Xuân không thấy Tết
Tết về thiếu Hoa Xuân
Ra đi là Xuân hết
Mỗi Tết mỗi… thương dân!

GIỮ LỬA

Ba mươi năm mất Bạn Hiền
Tưởng đâu đến lúc… quy tiên vẫn buồn
Mừng thay thế-giới vẫn còn
Bạn-bè tri kỷ tâm-hồn rất thơ
Đã thơ lại chẳng hững-hờ
Vì thương dân Việt phất cờ tự-do
Viết lời tranh đấu thơm tho,
Đọc pho hùng sử biết lo san hà

Quý nhau kết nghĩa-một-nhà
Ba mươi năm đã bôn ba đi tìm
Cám ơn anh, chị thêm em
Lửa thêm người giữ, bóng đêm sá gì!
Đêm dài mình vẫn cùng đi
Đường chung bóng nhé! Ngại chi Nẽo Về!
Bên nhau mình vượt nhiêu khê
Buồn vui chia-sẻ lời thề Tử-Sinh.

GOM TỪ LÁ ÚA, ƯƠM MẦM CHO XANH

Em làm thơ cho Nhà
Nhặt Lá Vàng của ta
Ươm mầm xanh nhân ái
Nở xinh toàn quốc gia

Em là cội cây già
Gói lại mộng bay xa
Cho anh làm lá rụng
Rụng thật nhiều đi nha!

Anh là những giọt sương
Rơi rơi mềm thân thương
Em, gần bên cỏ úa
Mơ mộng rất bình thường

Vun cây “vàng” ước mơ
Tươi tốt nhờ văn thơ
Hoa thơm rồi khởi sắc
Ngọt ví dầu ầu ơ!

CHÚC TẾT ANH

Đầu năm chúc Tết anh nè
Chúc anh vui, khoẻ, Lối Về chớ lơi

Mồng Hai em chúc anh vui
Chia cùng em nhé ngọt, bùi, khổ đau

Mồng Ba sức khỏe dồi dào
Lòng vui thanh thản, tìm vào văn thơ.

MỜI NGUỜI

Cám ơn người chỉ đọc thơ
Mà bảo rằng thương, mến, quý
Cám ơn người không ơ hờ
Khi nhà Việt Nam bi lụy

Tôi viết như người cần… hét
Nói giùm bao phận đớn đau
Viết hoài mà lời chửa hết
Những điều muốn nói cùng nhau

Quê hương bây giờ xa lắm
Nhưng lòng tôi gửi quê nhà
“Cửa Tù” bây giờ vẫn cấm
Nên người đi chẳng thấy xa!

Cám ơn tấm lòng người thương
Đã vì quê mà ủ hương
Cám ơn những gì người mến
Xin cùng tôi chung đoạn đường.

NGƯỜI LÍNH CỦA EM

Người lính nào thua trận
Cứ xin hoài chữ “em”
Không cho, anh chẳng giận
Vẫn xin hoài, xin thêm

Người lính nào ngã ngựa
Đời tù tội tàn thân
Không còn một chọn lựa
Lại dễ thương, rất gần

Anh hỏi em: Cô Nhỏ,
Em à! Thương anh chi?
Cho đời em thêm khổ
Thương anh, em được gì?”

Với anh, em bé bỏng
Câu trả lời sẽ thừa
Em cần gì phải thưa
Chữ tình thường không… mỏng

Anh ơi em nhớ lắm!
Đường dài mấy mươi năm
Đi một lần biệt tăm
Chữ tình càng thêm đậm

Em gọi anh: Người Lính
Bằng tất cả thân thương
Bình yên leo tận đỉnh
Ngọc lan thơm ngát hương

Chia nhau đi nhé anh
Những khốn khổ quê hương
Những tang thương dằng xé
Biết đâu mình chung… Đường.

Kính tặng tất cả những Chị chưa mất chồng trong tù ngục VC.

VÔ THẦN

Đầu năm theo dõi chuyện Nhà
Thương bao trinh nữ mượt mà bán thân
Tuổi thơ sao phải góp phần
Trả cho đảng ác nợ nần Việt Nam?
Buôn dân, bán nước tham lam
Sử vàng hoen ố, sống làm… ngu dân?

VIỆT NAM ƠI! THƯƠNG LẮM!

Em thu tròn ước mơ
Đưa vào từng dòng thơ
Mỗi bài gom một ý
Lửa gom nhiều mà hơ

Bàn tay chưa đủ ấm
Trong giá băng xứ này
Thơ viết xong ngồi ngắm
Thầm cám ơn bàn tay

Và cám ơn ý chí
Hăm bốn năm vẫn đầy
Giữ tình riêng ý nhị
Cho Việt Nam ngày mai

Theo dòng trôi ngôn ngữ
Em bày cả nội tâm
Cám ơn từng con chữ
Thơ vẫn trôi âm thầm

Dòng thơ bày bằng mắt,
Lời thơ thốt từ tim
Từ tâm hồn đau thắt
Mà trang trải nỗi niềm

Việt Nam ơi! Thương lắm!
Cảm xúc này xin dâng
Bao yêu thương đằm thắm
Thơ ơi! Hồn lâng lâng

Mạch nước ngầm chuyển động
Im lặng cùng khoảng không
Em theo từng lượn sóng
Gọi người tháo cùm gông

Vần thơ gieo uất ức
Nói giùm hồn trùng khơi
Mỗi bài là một sức
Việt Nam! Việt Nam ơi!

KHÔNG SỢ MA BẰNG ÐÔI MẮT NHỎ

Nhỏ ơi! Nhớ nhỏ thiết-tha
Thương bao chia-sẻ đã xa nghìn trùng
Không còn có một điểm chung,
Từng vui như thuở đã cùng thương yêu
Bạn bè đếm được bao nhiêu,
Mà ta một bóng, buồn xiêu vách tường?
Bạn thân và bạn rất thương
Nửa đêm gió hú, trùng-dương bạn… về
Ðường đi một chuyến nhiêu khê
Tưởng đâu tạm-biệt, ai dè mất nhau
Hồn oan nhỏ hẳn còn đau,
Nên chưa siêu-thoát? Lệ trào mắt ta!
Một mình, khuya chẳng sợ ma
Sợ đôi mắt nhỏ, cũng nhòa… nhớ nhung.

THƯƠNG BINH

Ngày lê-la hè phố,
Đêm lạnh-lùng nghĩa trang,
Thắp hương từng ngôi mộ,
Dọc, ngang như xóm làng

Tôi từng ví anh là thơ
Người chiến-sĩ tôi mơ suốt đời
Tôi từng muốn được tiếp hơi
Để anh chiến-đấu cho đời sáng hơn
Để dân thôi những căm hờn
Để quê-hương bớt những cơn bão-bùng

Viết cho người thương binh
Một mình, chỉ một mình
Từ Bảy Lăm lặng-lẽ ,
Nhìn kẻ thù xem khinh

Sau cuộc đời chiến chinh
Anh mất cả chữ Tình
Đời đau thương nghiệt-ngã
Trong âm thầm, lặng thinh…

NHỮNG DÂU CHẤM THAN!

Em đi, đi mãi chưa về.
Người về cố quốc, môi trề bảo: Đi!
Đi! Về! Vô tận hỉ, bi
Về? Đi? Lạy Chúa! Thầm thì: Nam Mô
A Di Đà Phật niệm… vô
Ơn Trên cứu độ cõi Vô Thường này!

Mấy lần chạy giặc bi ai!
Lần này bệnh mãi, biết mai được về?
Thiền hành, tâm vượt cõi mê
Trăng lên trăng khuyết, trắng bề tuyết hoa
Tuyết Ý, tuyết Canada
Đều chuyên chở nhớ… Nắng Nhà Việt Nam

Người về quày quả bước… ra,
Người đi thong thả … “thi ca tân kỳ”!
Cho nên mình phải… làm chi
Ở mô? Răng hỉ? Dòng thi hỏi người?
Rình rang “Nhé! Nhỉ! Thế! Chơi!”*
Đảng Canh Lăng Bác vẫn cười ha ha!
Ai thương dân, khóc thật thà?
Em thương! Em chẳng chịu là… dân hư!
Dân hư sung sướng bây chừ
Gương xưa sử sáng anh thư, thêm buồn!

Bắc, Trung, Nam lệ lệ tuôn
Gương sau con cháu tìm nguồn vượt biên
“Ma cô, đĩ điếm chuyên viên!”**
Đảng ngồi Đảng bán, ôm… tiền ăn chơi
Người đi, ôm… hận một đời
Người về, có thấy Đảng lời lỗ chưa?
Bán Sông, bán Núi bảo… thừa
Bán dân, bán trẻ, có… vừa nhục không?
Núi Sông! Sông Núi! Núi Sông!
Âm thanh nhắc nhở Chuyện Chung lăn vào

Lăn vào, chớ để Cộng… vào
Mai sau “đỏ choét” lại… trào máu oan***

*Lời đầu môi chót lưỡi của Đảng dụ dỗ “Khúc Ruột Ngàn Dặm”.
**Cũng là lời… Đảng.
***Tức hộc máu.

TRANH CHỨC

Mười ngày đại phá quân Thanh
Oai phong Nguyễn Huệ lừng danh sử Nhà.

Mây bay không vướng mộng
Ngừng gió lại vương mơ
Nên có lắm bài thơ
Của em còn tâm động

Đi tìm những đường ngang
Vẫn còn hoài lối dọc
Hành-trình vẫn dở-dang
Leo hoài một Con Dốc

Đường tu không đợi chờ
Bụi trần lắm bợn nhơ
Khổ đau còn tiếng vọng
Bến Giác ai cặp bờ!

Khởi điểm từ quê hương
Ra biển, chọn một đường
Đi vòng quanh thế-giới
Việt Nam lại càng thương

Sương vờn rất mong-manh
Mây trắng bay hiền lành
Khổ Việt-Nam ai gánh?
Mà công-lao chúng giành!

KHOAN VỀ VỚI ĐẤT

Nhân nghe tin Bạn Đấu Tranh
và Bạn Thơ bệnh nặng.

“Người ơi! Người ở đừng về”*
Bạn tôi, tiếng Việt chưa chê chữ nào
Chữ bình dân, chữ thanh tao
Bạn đem vào giấy, thơ trao bút đề

“Người ơi! Người ở đừng về”
Câu thơ thật ngộ! Ngô nghê mà tình!
Thương ơi chữ nghĩa của mình
Đọc thầm nhớ bạn vẫn bình: ”Nghĩa cao!”
Ầu ơ rồi lại ... ví dầu
Mẹ ru con ngủ, ngọt ngào tận tim.

Trách ai một chữ chẳng tìm
Xen ngôn ngữ lạ, nhận chìm ca dao
Ca dao, tục ngữ biết bao
Cần chi Anh, Pháp chen vào lai căng
Mỗi câu nói, đủ trắc bằng
Du dương như nhạc ai rằng chẳng mê

“Người ơi! Người ở đừng về”
Sống bên tôi nhé! Đất Quê vẫn chờ
Bên nhau mình tập làm... thơ
Câu hay giữ lại ầu ơ... để dành
Về chi sớm? Bỏ tôi đành?
Còn câu hẹn với “mái tranh” đã thề

Người ơi! Người ở, khoan về!

*Dân ca Quan Họ, Bắc Ninh.

BIA MỘ ĐƠN

Đưa Người Thơ vào lòng đất
Giã từ, tiếc những tài hoa
Chúc Thi Sĩ ngủ yên giấc
Phò hộ dân giữ được Nhà

Đưa hồn thơ vào huyệt lạnh
Biết nói gì phút chia tay?
Mộ bia mai rồi hiu quạnh
Để lại chi thế gian này?

Hoa gửi theo Người một đóa
Hãy về với hương ngọc lan
Tro bụi mai Người cũng hóa
Tử, sinh? Chung cuộc cũng tàn!

Hồn về Quê Hương người nhé!
Giúp giùm bao trẻ thơ đau
Hồn về giữ giùm đất Mẹ
Giữ Lời Thề đã cùng nhau

Đưa Người Về, bài duy nhất
Tôi viết khi tàn nén hương
Mong Người nương theo bóng Phật
Cho đời tồn tại thơ Thương.

“Mai tôi chết, tôi sẽ phù hộ Y.N.”.

LÀM SAO ÐÂY ANH?

Gió lạnh trời xa, người nhớ nước

Mưa rơi đất lạ, kẻ thương non

Anh ơi! Ðường đã chung bao bước

Nghìn dặm xa xăm vẫn mỏi mòn!


Lạ lẫm khác dòng, ta góp sức

Thân quen đồng cảnh, họ chia phe

Ðánh nhau, tranh chấp... vì quyền chức

Vận nước thương đau, sao trở về?


Em nhớ quê nhà, thơ cất tiếng

Dân nghèo thương lắm! Biết làm sao?

Sông đưa nước chảy tìm ra biển

Mình vẫn nổi trôi tận chốn nào?



Saturday, March 21, 2009

BAO NĂM RỒI ANH?

Con chuồn chuồn không đậu

Bay theo! Bay theo hoài!

Đóa hoa trên bờ giậu

Tím màu thương nhớ ai?


Bước chân trâu nằng nặng

Lưỡi cày giữa đồng sâu

Giọt mồ hôi mằn mặn,

Theo hoài đến mấy châu?


Trời mưa còn bì bõm

Trẻ vốc nước đùa nhau?

Ngoại già thêm miệng móm

Không em, ai ngoáy trầu?


Anh ơi! Vành nón lá

Không còn đội trên đầu

Mà che hoài bóng mát

Bài thơ còn đủ câu*


Anh ru em buổi tối

Bằng ca dao ngọt ngào.

Em nhắc anh buổi sáng

Bằng tục ngữ Mẹ trao


Em thương hoài Đất Nước

Việt Nam mai về đâu?

Đi thêm cần bao bước,

Dân tộc mới hết sầu?


Quê hương còn bao thước

Thì Âu, Lạc gần nhau?

Bảy Lăm sau và trước

Thời nào đã thật đau???


*Nón lá bài thơ.


Nghe nhạc: “Mai anh sẽ đưa em về quê anh, chịu đi với anh không?”